41 Thái giám của ngự mã giám sắc mặt xám ngoét, thầm nghĩ nếu lần này thực sự để Hoàng thượng bị thương, thì mình nhất định khó giữ được đầu.
Thái giám kia liều mạng chen lên phía trước, chẳng dễ dàng gì lách qua mũi đao của thị vệ, đang muốn kéo ngựa, lại thấy một người thân hình cao lớn cầm đao tiến lên, rút đao đoạn hầu, dứt khoát lưu loát.
42 Hoài Hoài và Xuân Bảo vòng ra phía sau, thấy hai thị vệ dựa vào nhau ngủ say, liền rón rén vòng qua.
Hoài Hoài đứng dưới tường cung, nhất thời bối rối.
43 Tuy rằng thời gian cách đã lâu, nhưng do từng thấy hơn thế này, nên Hỉ Liên cũng không có phản ứng gì.
Chỉ khổ cung nữ thái giám nội điện ngự thư phòng, chưa một ai từng thấy cảnh này.
44 Hỉ Liên đứng dậy, hai tay trình chiếc khăn quấn kín kia, “Mời Hoàng thượng xem qua. ”
Nguyên Kinh nâng mi mắt lên, nhìn chiếc khăn cột kín, “Mở ra. ”
Hỉ Liên nghe thế cẩn thận lấy con quay ra, đặt trên long án trước mặt Nguyên Kinh.
45 Hỉ Liên lấy tờ giấy ra, cẩn thận trình lên.
Nguyên Kinh hơi nâng mắt lên nhìn, “Thư?”
Hỉ Liên cung kính bẩm: “Kẻ đó nói là Hoàng thượng nhìn thấy chắc chắn sẽ thích.
46 Nguyên Kinh đẩy mạnh kẻ đè trên người, “Cút!”
Không ngờ lần này lại rất dễ dàng đẩy được hắn ra.
Kẻ trước mặt không xuất hiện vẻ giận dữ quen thuộc, ngược lại sững sờ ở đó, ánh mắt nghi hoặc, “Hoàng thượng… ngươi giận à?”
Mắt phượng hơi trầm xuống, Nguyên Kinh dợm bước muốn đi.
47 Hoài Hoài cuối cùng không thể tìm được Hứa thái y.
Đi một vòng ngoài Vị Ương cung, ngược lại hơi lên tinh thần.
Chờ trở về cung, mới bước qua bậc cửa, Hoài Hoài lại trông thấy Xuân Bảo đang đứng dưới chân tường cung, một tay đấm tường.
48 “Hỉ Liên-“
Hỉ Liên khom lưng tiến lên, “Hoàng thượng, có nô tài. ”
“Triệu Hứa thái y. ”
Hỉ Liên vâng một tiếng, lui về sau hai bước, quay người ra sau điện sai một tiểu thái giám đi truyền lời.
49 Hoài Hoài đuổi theo Hà Yến, “Hà huynh đệ, sao đi nhanh vậy?”
Hà Yến nói: “Đừng quay đầu lại. ”
Hoài Hoài ngoái đầu nhìn một cái, vừa vặn gặp ánh mắt Hỉ Liên phía sau.
50 Hà Yến nhân lúc Điền Sùng Quang yết kiến Hoàng thượng, trở về Vị Ương cung một chuyến.
Hoài Hoài đi theo sau nói: “Không phải muốn đến ngự thư phòng à, sao lại quay về?”
Hà Yến vẻ mặt ghét bỏ, “Câm miệng.
51 Hỉ Liên đặt một chén trà ngân châm Quân Sơn thượng hảo lên long án.
Quay đầu nhìn Hoàng thượng, thấy y đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt nhợt nhạt hơn.
52 Nguyên Kinh thở dài một tiếng rất nhẹ, không ưng thuận, nhưng cũng không cự tuyệt.
Hoài Hoài đợi một lúc lâu.
Tiếng hít thở trong không khí nghe rõ mồn một.
53 Canh năm.
Trăng lạnh sao thưa, sắc trời tối om.
Thiên tử trong nội điện, mũ kim long, bào bàn long, nhất phái khí độ uy nghiêm hoa quý.
Chúng cung nhân sau khi chuẩn bị xong xuôi cho Hoàng đế, liền vây quanh Hoàng đế ra cửa đi đến Phúc Thọ điện.
54 Binh bộ, Linh Vận đường.
Vương Thị lang sắc mặt tái mét, im lặng hồi lâu mới thấp giọng nói: “Điền đại nhân, việc này không đùa được đâu. ”
Điền Sùng Quang cười cười: “Lúc ấy ta biết việc này, phản ứng còn e sợ hơn ngài.
55 Hai người làm tận đến canh ba, Hoài Hoài chỉ cảm thấy mật huyệt kia chặt vừa đủ, thật sự tuyệt không thể tả, ưỡn lưng thúc mạnh vài cái, bấy giờ mới phun trào ra.
56 Trăng mờ mây thấp.
Thái giám xách đèn lồng, gõ cửa Vị Ương cung.
Tiểu thái giám trực đêm dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, miễn cưỡng hỏi một câu, “Ai thế-“
Hoài Hoài nói vẻ không vui: “Là ta đây.
57 Nguyên Kinh cũng không chấp nhặt, ngược lại chậm rãi tiến lên, cúi đầu nhìn đống giấy bừa bộn trên bàn.
“Sao vẫn còn luyện chữ?”
Hà Yến thấy mi mắt y buông xuống, trông như buồn bực, liền lạnh giọng nói một câu, “Nhìn dáng vẻ ngươi, chẳng lẽ là trên triều đình bị ức hiếp?”
Nguyên Kinh nỗi lòng bề bộn, hoàn toàn chưa nhận ra Hoài Hoài khác thường, chỉ lạnh nhạt đáp một câu, “Không có.
58 Lâm triều.
Phúc Thọ điện.
Tròng mắt Hộ bộ Thượng thư muốn rớt ra, “Cái gì? Tổng đốc Bắc Cương lần thứ hai xin trăm vạn lượng bạc!”
Điền Sùng Quang hạ mắt xuống, “Chính là như thế.
59 Hoàng thành thâm cung, cỏ mọc oanh bay.
Ninh tần được Tử Trúc dìu đi giải sầu trong ngự hoa viên.
Hoa đào nở rộ, đã có xu hướng héo tàn.
Tử Trúc cẩn thận đỡ Ninh tần, “Nương nương ra ngoài đi dạo lâu rồi, nên về nghỉ ngơi thôi.
60 Khi Hà Yến và Thuận Thuận cầm thuốc ra khỏi Thái y viện thì mặt trời đã ngả về tây.
Thuận Thuận cất gói thuốc vào tay áo, “Chủ tử, lần này phải đến ngự thư phòng thôi.