1 Tiêu Phàm ngồi trong góc tối quán cà phê, không chớp mắt nhìn khắp nơi, chờ cơ hội có thể nhảy ra thân cận cô nương.
“Ai”
Không biết là lần thứ mấy thở dài rồi.
2 Tiểu Tiểu bên này. . . . . .
“Ca, là em, anh ở nhà không”
“Cửa không khóa, vào đi”
Nhanh chóng mở cửa, Tiểu Tiểu liền thấy ông ca đẹp trai như người mẫu – Phiền Triết.
3 Hôm nay buổi tối, Tiểu Tiểu gọi điện mời Tiêu Phàm đi ăn cơm. Tiêu Phàm đáp ứng, muốn thừa dịp có cơ hội này cùng Tiểu Tiểu nói rõ ràng. Bản thân mình không thế mang đến cho nàng hạnh phúc, nàng thích hợp với người tốt hơn.
4 Nhìn nhìn di động, đã khoảng hai giờ sáng rồi. Phiền Triết nằm trên giường, lăn qua lộn lại không thể ngủ nổi. Trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh Tiêu Phàm tuy biểu hiện như bình thường, nhưng lại có phần kinh sợ trong lời nói.
5 Đã gần đến mười hai giờ đêm, tại đây, tại cái thành thị đầy phồn hoa này, cuộc sống về đêm mới chỉ vừa bắt đầu. . . . . .
Phiền Triết lái xe đến trung tâm thành phố, hai hôm trước bạn tốt gọi điện, nói mới mở một gay bar, rất bề bộn.
6 Tiêu Phàm nhìn chìa khóa xe trong tay, tự hỏi.
Phiền Triết để người khác đem xe lại đây, vốn đang muốn gặp hắn tự mình cảm ơn. Xem ra có vẻ để ý vì tối hôm qua thẳng thắn với mình, vẫn là gặp mặt nói chuyện thì tốt hơn.
7 Đã lâu lắm rồi Tiêu Phàm không nếm thử cái mùi vị thống khổ khi say rượu, xem ra hôm nay phải nghỉ ngơi một ngày.
Đầu đau đến lợi hại, càng không muốn đứng dậy xem Phiền Triết hôm qua vác mình về đây như thế nào.
8 Hôm nay cuối tuần, Tiêu Phàm “may mắn” bị Tiêu lão mẹ kêu về nhà, ăn giáo huấn.
Chỉ là lúc vào nhà Tiêu Phàm cũng không có nghĩ đến, mình bị theo dõi.
9 Từ lúc Phiền Triết nửa đêm “mời” Tiêu Phàm đi xem mặt trời mọc, mối quan hệ hai người đang càng có tiến triển tốt. Buổi tối mỗi ngày đều cùng đi ăn cơm, còn xem phim, thi thoảng sẽ đi quán bar.
10 Tiêu Phàm không biết mình như thế cũng sẽ có một ngày điên cuồng như vậy.
Phiền Triết nói muốn nói rõ ràng với mọi người trong nhà. Nghĩ đến lúc bọn họ sẽ chúc phúc, mình cũng không hề do dự đồng ý.
11 Một năm sau. . . . . . .
“A Ngô Hỗn đản. Nhẹ thôi Ngô, đừng. . . . . . . ”
“Phàm Phàm, em thật sự rất mê người nha, anh nhịn không nổi nữa, chút nữa sẽ mát xa cho em.