1 Cuồng phong nổi dậy, điện thiểm lôi minh, mưa lớn như thác đổ quét qua cây cỏ trên mặt đất rửa sạch dấu chân tán loạn trên mặt đất.
“Tướng quân, tướng quân, truy binh lại tới.
2 Không biết bản thân bất tỉnh bao lâu, Quân Bất Phàm gian nan mở hé hai mắt, phát hiện trời mưa ngày càng lớn, bản thân nằm trên khối đất trống, phối đao tùy thân nằm cách hắn không xa.
3 “Ngươi uống máu mỵ nhi ? Còn ăn mật của nàng?” Bạch y công tử ôm xác chết ngân hoàn xà đến trước mặt hắn, lớn tiếng chất vấn.
“Phải. . . . . đừng bắt ta, chóng mặt.
4 “Kỳ phát tình của ta sắp đến, mỵ nhi là thứ ta nuôi rất lâu để phối ngẫu mà ngươi ăn mỵ nhi của ta nên phải thay thế nàng cùng ta vượt qua kỳ phát tình này.
5 “Trong thân thể ngươi có máu của mỵ nhi nên không thể cưỡng lại ta. ”
Nói xong lại cúi đầu xuống liếm liếm lên làn da màu đồng, đầu nhũ màu nâu sưng to thành tím khẽ run run nhìn hết sức ngon miệng.
6 Dùng trụ thịt tựa như lưỡi dao băng đâm mạnh vào bên trong thân thể hắn, chỉ hơn một nửa mà hắn đã đau đến nhăn trán.
“A ──” Đau đến tê tâm liệt phế ngay cả khuôn tuấn dật Quân Bất Phàm cũng vặn vẹo, mồ hôi to như hạt đậu nhanh chóng từ trán chảy xuống.
7 Động tác từ từ tăng nhanh mỗi một lần đâm đều làm thân thể Quân Bất Phàm kịch liệt run rẩy, không có kinh nghiệm trải qua chuyện dữ dội Quân Bất Phàm căn bản không thể luật động phóng đãng theo y.
8 Không phân biệt được đêm tối hay ban ngày cũng không biết qua bao lâu, đối với Quân Bất Phàm mà nói thời gian như ngừng lại, thân thể cùng tinh thần chịu hành hạ khiến y khổ sở không thôi.
9 Đi bộ khoảng chừng một dặm hắn đã mệnh đến không nhúc nhích, thường ngày bước đi như bay lúc này chỉ có thể từng bước từng bước di chuyển về phía trước.
10 Thân là yêu tiên tu luyện ngàn năm bình thường ít có thất tình lục dục. Hôm nay bất quá chỉ vì một tên loài người mới quen biết mấy ngày, hỉ nộ ái ố y xem như nếm đủ cả.
11 Trở lại sơn động không lâu, lột đi bộ khôi giáp chướng mắt, Quân Bất Phàm từ từ tỉnh lại xoa trán đau nhói, khẽ hừ một tiếng.
A──
Tai thính nghe được tiếng động, nhíu lông mày, do dự chốc lát vẫn rời khỏi, quay người đi đến một nơi khác không biết làm gì.
12 “Ngươi. . . . . . ” Tức đến toàn thân phát run lại phải ngồi trở về.
“Một mình ngươi ăn no đi với lại nhớ khỏe mạnh cùng ta vượt qua kỳ phát tình, nói không chừng tâm trạng ta tốt tự nhiên sẽ thả ngươi đi.
13 Trong nháy mắt di động đến bên cạnh Quân Bất Phàm, dùng lực mạnh ép hắn xuống nước, trong mắt phượng hẹp dài tràn đầy phẫn nộ.
“Khí lực cũng rất lớn, thiếu chút hủy động phủ của ta.
14 Thường ngày không biết có bao nhiêu yêu nữ theo đuổi y, y đương nhiên biết mình trời sanh dung mạo tuấn mỹ, trước kia y không biết tốt ở chỗ nào, hôm nay y cảm thấy rất hay, ít nhất Quân Bất Phàm không chán ghét bộ dạng y hiện tại.
15 Có lẽ bởi vì vậy Quân Bất Phàm mới muốn rời khỏi, phải biết rằng máu trong thân mỵ nhi chí ***, sau khi Quân Bất Phàm ăn mỵ nhi nếm thử tư vị *** sẽ không thể rời khỏi y.
16 “A. . . . . . ” Hắn thở dốc muốn thoát khoải hành hạ ngượng ngùng.
Khổ sở nhắm hai mắt, gương mặt ửng hồng, miệng không tự chủ thở dốc ồ ồ.
Ánh mặt trời từ cửa động hắt vào rọi lên thân thể trần truồng, làn da màu đồng cổ như phủ một lớp mật đường, lại bởi vì *** bộc phát mà nhàn nhạt hồng cực kỳ dụ người.
17 Trong động không thể phân biệt ngày đêm chỉ có thể mượn ánh mặt trời rọi vào phán đoán thời gian, Quân Bất Phàm trong lúc mơ màng chỉ biết xà yêu chưa một khắc rời khỏi hắn, ngày đêm không ngừng buông thả.
18 Dần dần hắn toàn thân khó chịu như bị lửa thiêu, làn da màu mật ong từ từ phủ một mảnh thẩm hồng sắc, thân thể ngứa ngáy vặn vẹo.
“Muốn sao? Nếu muốn tự mình đến.
19 Ngoài động cách ba trượng cuồng phong quét đến, một nam tử tuấn mỹ áo đen tóc đen đứng giữa không trung, huy vũ trường tiên trong tay, không ngừng hướng cửa động nham thạch đánh tới.
20 “Đệ có phải muốn chọc ta giận?” Mái tóc dài màu đen trong nháy mắt biến thành vô số nhiều con rắn nhỏ màu trắng và đen bay múa đầy trời, khí thế kinh người.