61 Ba năm sau
Thiên triều có Sân ngồi trấn giữ, trừ ngoài biên cảnh đôi khi có man tộc quấy nhiễu ra cả nước sống trong cảnh quốc thái dân an.
“Vương huynh, vương huynh” Bay lơ lững giữa không trung, Tang đưa tay kéo Sân đang phê duyệt tấu sớ, má thổi phồng to như cái trống hỏi.
62 “Hoàng thượng, Quân tướng quân tấn kiến. ”Trong lúc suy tư, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của thái giám.
“Mau truyền, mau truyền. ”Y vừa kinh ngạc vừa vui vẻ đứng khỏi ghế, sững sờ nhìn cửa điện, đôi mắt xà lấp lánh tia sáng kỳ lạ.
63 Hắn tựa vào tường thở hổn hển, mặt căng hồng mơ màng không biết thiên nam địa bắc.
“Ngươi nói gì đó?”Hắn không nghe rõ nên hỏi thêm một lần.
“Sinh cho ta một hài tử được không.
64 Chớp mắt một cái Quân Bất Phàm đã về kinh hơn nửa tháng, bấm tay tính toán tối nay sẽ đến kỳ phát tình, y vội vàng thay một bộ y phục đen theo con đường quen thuộc tiến vào hoàng cung.
65 Vừa về phủ hắn lập tức thu dọn hành trang nói với phụ mẫu, cưỡi ngựa phóng thẳng ra ngoài thành.
“Quân Bất Phàm, ngươi dừng lại cho ta. ”Một tiếng gầm thét chấn động, hắn kinh ngạc quay đầu lại chỉ thấy Sân một thân bạch y như tuyết đứng phía sau cách không xa hắn, dáng vẻ đang rất phẫn nộ.
66 Mười tháng sau
Quân Bất Phàm ôm bụng to đi tới đi lui trong phòng, kể từ ngày Sân cho biết hắn mang thai ngay sau đó không cho phép hắn ra cung, bụng càng ngày càng lớn hắn dần dần đành phải đón nhận sự thật.