161 Tô Mạt nâng nàng dậy, ôn nhu nói:“Ngươi đừng sợ. Tĩnh thiếu gia sẽ đưa ngươi đến nhà bà ngoại ngươi. ”Thủy Muội gật gật đầu. Nàng hướng Tĩnh thiếu gia nói lời cảm tạ, hắn lộ vẻ lạnh lùng ra mặt, nói hắn chỉ biết giết người, sẽ không cứu người, là Tô Mạt muốn cứu nàng, cho nên hắn mới đến.
162 Tô Mạt mẫn cảm nói:“Bà ngoại ngươi đã qua đời?”Thủy Muội gật gật đầu,“Đã nhiều năm. ”Tô Mạt thở dài, xem ra lần này xem chừng cũng không tốt lắm, nếu mợ cậu có ý nuôi nàng, lúc trước khi muội muội của mình qua đời, bọn họ nên tới đón Thủy Muội đi, nếu không có, thì chắc là không có ý nuôi.
163 Như vậy mặc kệ khi nào thì Tô Mạt cũng không cô đơn. Hắn không nghĩ nàng không có bằng hữu, mà nàng đi kinh thành, khẳng định một thời gian dài, tiểu thư cao ngạo như nàng sẽ bị bài xích.
164 Tô Mạt cười hắc hắc, bổ sung nói:“Về sau kêu ta là tỷ tỷ, nghe ta. ”Hồ Tú Hồng vẻ mặt đau khổ,“Được rồi. ”Tô Mạt cười đến lộ ra nhàm răng nhỏ tuyết trắng , nàng nhìn Tĩnh thiếu gia, mang theo một chút ý tứ lấy lòng.
165 Sau đó nhóm nữ hài tử mệt mỏi, đều ngủ gật, Tô Mạt liền vận công. Hồ Tú Hồng thấy , hỏi hỏi,“Ta cũng muốn luyện. ”Tĩnh thiếu gia nhìn nàng liếc mắt một cái,“Ta cũng không thu đồ đệ.
166 Tô Mạt nhăn nhăn mũi, làm ra bộ đáng yêu,“Đã biết, Tĩnh Ác Ma!”Cố ý kéo dài âm cuối, hì hì cười, chui ra khỏi xe ngựa. Tĩnh thiếu gia nhìn nàng ánh mắt trở nên xa xưa sâu xa, ôn nhu yên tĩnh.
167 Tô Mạt liếc mắt một cái đánh giá, nhà cậu Thủy Muội không nghèo nàn, là một nông gia bình thường, trong phòng còn bày mấy thứ đồ vật, tuy rằng không đáng giá lắm, nhưng có thể coi như là có vẻ phát triển, trong nhà nếu không có tiền nhàn rỗi, cũng rất nhàn hạ.
168 Một ngàn lượng bạc kia, thỏa sức cho hắn vẫy vùng, bọn họ một năm mới kiếm không đến hai mươi lượng bạc, một ngàn lượng, thì phải là phát tài. Bất luận như thế nào, hắn cũng không thể cho bọn họ đi, cho dù là lừa cũng muốn lưu lại.
169 Tô Mạt cười cười,“Cũng được, tùy ngươi. ”Nàng vẫy tay một cái, nói:“Tiểu cầu vồng, Thủy Muội, đi thôi. ”Nam hài nhi đang ở chân tường kéo tóc Thủy Muội,“Thủy Muội, ngươi tới làm con dâu nhà ta đi.
170 Thủy Muội ô ô khóc lên, Tô Mạt ôn nhu nói:“Ngươi nguyện ý đi theo chúng ta không? Tĩnh thiếu gia sẽ bảo vệ ngươi. ”Thủy Muội vừa nghe, lập tức quỳ xuống, Tô Mạt muốn nâng nàng dậy, Tĩnh thiếu gia đem nàng ôm lấy, đợi Thủy Muội cung kính dập đầu lạy ba cái, mới buông ra nàng.
171 A Lí vẻ mặt y như trước không chút thay đổi nói:“Trương Đại Quý lại dám chạy tới trong thôn hang ổ của bọn cường đạo báo tin, khiến bọn họ ban đêm dẫn người đánh cướp chúng ta.
172 Tĩnh thiếu gia mỉm cười nhìn Tô Mạt, tiểu nha đầu này, luôn làm cho hắn kinh hỉ, hắn sẽ ngắm nhìn thật kĩ nàng sẽ đùa giỡn thế nào đây. Chỉ chốc lát, A Lí trở về ngoài cửa,“Tiểu thư, làm xong rồi.
173 Tĩnh thiếu gia cười ha ha, nha đầu kia rất đáng yêu, quả thực là bảo bối a. Không đúng, là tòa núi ngọc, vô cùng vô tận, có thể khai phá liên tục. Hắn thực chờ mong, muốn nhìn một chút trong cái đầu nhỏ bé kia rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu điều mà hắn không biết.
174 Bạch Thủy Đầu là trấn lớn bên cạnh sông, thương nhân thường xuyên lui tới buôn bán, binh lính tuần tra cũng nhiều, cường đạo nào dám tùy tiện viếng thăm, cho dù đến, nhiều nhất chỉ khoảng mười mấy tên.
175 Thực tế là đại đương gia của Hắc Hổ sơn, nghe nói có ba trăm năm mươi huynh đệ. Lưu Hắc Hổ cao lớn thô kệch, hắn đứng đó cơ bắp trên cánh tay đen sì sì cuồn cuộn săn chắc, rất là uy vũ giống hệt hắc tháp.
176 Đám người Trương Đại Quý nhìn nhau cười, bắt đầu yên tâm ăn uống thả cửa. Đột nhiên vợ chồng hai người cảm thấy không đúng a:“Ôi, tại sao đầu ta choáng váng ?”Phù phù một tiếng, ngã ngửa một cái đổ sập xuống đất.
177 Ẩn tránh ở chỗ tối Tĩnh thiếu gia cơ hồ muốn điên rồi, tiểu nha đầu này sẽ không vì diễn như thất mà tự mình gây ra những vết tím đó chứ, còn cho những nam nhân đó thấy qua da thịt của nàng, nhất định phải giết bọn chúng.
178 Tiền trang Lưu chưởng quầy tự mình đi ra tiếp đãi, thấy Tô Mạt liền cung kính, Tô Mạt đem biên lai cất giữ hàng trình ra để hắn xem. Hắn lập tức nhăn mày lại :“Tô tiểu thư, vừa mới gửi.
179 Từ lúc lên xe, Tô Mạt mà bắt đầu yên tâm ăn uống, mấy người kia vừa mới ăn uống thỏa thể ở khách sạn nên không đói bụng. Thời điểm di được 7,8 dặm, đột nhiên con ngựa đó như phát điên hoảng loạn, nam nhân đó cũng không khống chế được nó.
180 Tô Mạt đã ăn no nê, uống không ít nước, hơn nữa vẫn được hắn cõng, một chút cũng không mệt. Đi một hồi lâu, Lưu Hắc Hổ cảm thấy bản thân nhu sắp hôn mê, buông Tô Mạt xuống bên cạnh một sông nghỉ ngơi, rửa mặt, uống miếng nước.