1 “Vốn không thể cùng nhau làm cây liền cành
Mà chẳng hiểu tại sao
Ta vẫn gắt gao quấn quanh nhau đời đời kiếp kiếp
Vĩnh viễn chẳng phân ly?
Vì vẫn còn đó tình phu thê
Còn có tình yêu ta sinh tử tương hứa
”
“Ngươi lại ở đó dông dài, réo rắt cái thứ ngôn luận gì nữa?!” Cố Tích Triều cầm chén đũa trong tay đặt lên mặt bàn, bất đắc dĩ nhìn Thích Thiếu Thương, kẻ đang nằm dài trên chiếc ghế cạnh cửa sổ.
2 “Thiếu Thương, hôm nay ta không về ăn cơm được, ngươi nhớ ăn cơm rồi đi ngủ sớm a!”
“Thiếu Thương, hôm nay ăn cơm ở Kỳ Đình đi. Ngươi tới đón ta?”
“Thiếu Thương ….
3 Trong khoảnh khắc ấy, Thích Thiếu Thương cảm giác như mình đang mơ, một giấc mơ Thích Thiếu Thương từng mong mỏi trong bao nhiêu đêm trường, suốt một năm qua, một giấc mơ hắn nguyện trầm luân cả cuộc đời cũng không cầu tỉnh lại.
4 Chu Thiên Tứ và Lệ Nam Tinh, nhờ có tuyến hỗ trợ, rất nhanh đã vào được bên trong Pub, trở thành nhân viên phục vụ. Liên tiếp mấy buổi chiều đã tìm được bí quyết làm việc, Chu Thiên Tứ cảm thấy vô cùng thích thú.
5 Thích Thiếu Thương bỗng cảm thấy mình như đang nằm mộng, cho nên mới có thể thấy rõ những chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia như vậy.
Khi đó Thích Thiếu Thương mới quen Cố Tích Triều, thân phận của Cố Tích Triều quả thực có chút vấn đề: y là kẻ nằm vùng.
6 Chu Thiên Tứ chỉ cảm thấy toàn thân đều cứng ngắc. Dường như đầu óc Chu Thiên Tứ còn chưa kịp suy nghĩ hay lo lắng gì thì cơ thể theo phản xạ đã theo hướng tiếng súng truyền tới, chán sống mà vọt đi.
7 Lệ Nam Tinh cảm thấy đầu óc trống rỗng. Chuyện xảy ra vừa rồi khiến y hít thở không thông. Sau khi Lệ Nam Tinh bị đánh ngất xỉu không bao lâu, bản thân cảm thấy có cái gì đó đang đè nặng trên người mình, hơi thở như lang như hổ hung hăng xé rách lòng y.
8 “Ngươi nói xem, nhân sinh nếu chỉ như lần gặp ban đầu, có phải sẽ tốt hơn không?”
“Hắn, cứ làm Thích đại đô đốc của hắn, ta, tiếp tục im lặng nằm vùng, sau đó từ chức, ra nước ngoài, cả đời cũng không trở lại …”
“Hắn là sai lầm của ta, nhưng bản thân ta, dù có làm thế nào cũng không trốn được sai lầm ấy”.
9 “Nam Tinh a?!”
“Nam Tinh?”
‘Tiểu Nam Tinh…. ”
Sáng sớm, cả văn phòng đều tràn ngập những hành vi quỷ dị của vị đồng nghiệp Chu Thiên Tứ này. Lệ Nam Tinh nhìn hắn, hắc tuyến đầy mặt, bất đắc dĩ cười, ‘Ngươi làm sao vậy? Gọi ta nhiều lần lắm rồi!”
‘Thật vậy sao? A, ha ha….
10 “Tích Triều, ngươi thích Eason ca đi ~”
“Đúng vậy a … thì sao?”
“Xem này, vé buổi biểu diễn!”
“Thích đại đương gia, ngươi a, mua khi nào thế?”
“Hắc hắc hắc ….
11 “Để ta coi chừng ngươi —— “
“Cả đời coi chừng ngươi ——-“
Khi Lệ Nam Tinh tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Đầu óc y vẫn như còn trong mộng, nửa tỉnh nửa mê.
12 Chu Thiên Tứ nhìn tài liệu hé ra trước mắt, lẳng lặng thở dài.
Là do một người đã lấy tính mạng của mình để đổi lấy thông tin tình báo này. Ba ngày sau, tại X Building, Hoàng Kim Lân sẽ mang một lượng lớn súng ống đạn dược, cùng những biên lai, hợp đồng giao dịch buôn bán vũ khí trái phép với bên phía Hàn Quốc tới.
13 Lệ Nam Tinh gắt gao túm lấy góc áo của Thích Thiếu Thương, nhìn máu từ khóe miệng hắn cứ thế trào ra, ngón tay đã bắt đầu co rút. Lệ Nam Tinh nắm chặt y phục hắn, liều mạng đè lại miệng vết thương của hắn, nhưng máu không cầm được, vẫn cứ tuôn ra, giống như nhất định phải đưa Thích Thiếu Thương vào chỗ chết, đồng thời cũng đem chút ý thức cuối cùng của Lệ Nam Tinh xói mòn đến cạn kiệt.
14 Chu Thiên Tứ đứng cạnh bờ biển, lẳng lặng đút một tay trong túi quần, đón gió biển đang lồng lộng thổi táp vào người mình.
Trong tay, là lá thư đến từ Hongkong.