141 Hồ đại phu đang nhâm nhi bên ly trà, ngồi trên ghế bên cạnh là một thiếu niên tuấn mỹ vô song, thần thái biếng nhác. Thiếu niên với cái trán cao trơn bóng, đôi mắt sâu thẳm, cặp lông mi cong dài cao vút so với nữ hài tử còn xinh đẹp hơn.
142 Nhưng hắn hiện tại đối với nàng là không có tình cảm nam nữ, chỉ là thích, quý mến, muốn sở hữu, có thể chờ đợi nàng lớn lên. Chờ đợi một đóa hoa hé nở, là một việc rất tuyệt vời.
143 Ngày ấy nàng ở trong lòng Tĩnh ác ma tỉnh lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nhiễm không ít than bẩn, đôi mắt đỏ sòng sọc, thấy nàng tỉnh lại, hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, như là người đang tuyệt vọng thấy được ngọn đèn soi sáng.
144 Không nghĩ tới, bọn họ thật đúng là cùng một phe. Hắn mỉm cười có chút tà khí :“Chờ nàng lớn lên là phải gả cho ta làm nương tử, không phải bằng hữu. ”Tô Mạt trừng mắt, không để ý tới hắn.
145 “Vậy ngươi có cần liệt kê ra một danh sách nói hết ra tính khí của ngươi không hả? miễn cho ta không biết lại đắc tội với ngươi. ”. Tô Mạt liếc hắn một cái.
146 Mang nàng rời đi đồng thời hắn cũng cho người lén lút đi theo Kim Kết, cũng báo tin cho Hoàng Oanh, hơn nữa còn nói thời cơ thích hợp sẽ đón các nàng đoàn tụ cùng tiểu thư.
147 Ý nghĩ của Tô Mạt mới không có cứng nhắc như vậy a. Thời đại này, lý tưởng của nữ nhân chính là gả ột nam nhân biết nóng biết lạnh, cho dù là như nhị tiểu thư bất quá mới chỉ là nữ hài tử mười tuổi, cũng đã bắt đầu vì chính mình vạch kế hoạch, nịnh bợ đại phu nhân, tương lai gả sẽ được gả đi nở mày nở mặt.
148 Tiết trời này, Tô phủ ở Ninh Châu nơi Tô Mạt đang nhớ lại bừng bừng sinh khí. Mấy ngày nay, dưới sự cai trị hà khắc của Vương phu nhân, Tô phủ hết thảy khôi phục bình thường.
149 Nữ nhân rộng lượng quá mức, vì trượng phu suy nghĩ, một nữ nhân hy sinh không vụ lợi!Tô Nhân Vũ nhìn nàng ta, ánh mắt nặng nề, không chút nào che dấu dưới đáy mắt sự châm chọc, Vương phu nhân trong lòng run rẩy, nhưng vẫn như trước cười đến kín kẽ.
150 Trực giác Vương phu nhân thấy không ổn, nàng liếc Trần mụ mụ một cái, nàng ta lập tức hiểu ý, lui xuống sắp xếp, muốn hối lộ người bên cạnh lão phu nhân để dò hỏi xem có truyện gì xảy ra.
151 Lúc này có một nha đầu đi lên, nàng ta mặc quần áo màu xanh nhạt, đang cầm một hộp mứt đào giòn, giọng nói trong vắt:“ Đây là do lão phu nhân dạy ở nhà dạy chúng nô tỳ làm, nô tỳ đem một ít mang theo mời Quốc Công lão gia cùng phu nhân nếm thử.
152 Thái Điệp giống Hỉ Thước, là gian tế nàng sai tới bên người Cố di nương, nàng ta cùng Hỉ Thước không giống nhau. Thái Điệp phản bội nàng, một lòng đối xử với Cố di nương, nhiều lần làm trái ý nàng, nàng sai Thái Điệp cho Cố di nương uống thuốc phá thai, Thái Điệp thế nhưng lại lén đánh tráo thuốc.
153 Vương phu nhân một thân mồ hôi lạnh, nhìn về phía Tô Nhân Vũ. Mà Tô Nhân Vũ cũng sẽ biết, người hắn yêu nhất lưu lại cho hắn nữ nhi, chính xác là ai?Hắn đã đối với nữ nhi ra sao, gây tổn thương thế nào? lại làm thất lạc nữ nhi như thế.
154 “Ca ca, mua hoa cho hai vị muội muội xinh đẹp đi. Ngươi xem hai vị muội muội bộ dạng đáng yêu như vậy, nếu treo lên người bao hoa lan hương này, khẳng định sẽ tỏa ra mùi thơm lạ lùng phảng phất nơi mũi.
155 Tô Mạt thở dài, tiểu cầu vồng này, chính là dễ dàng xúc động, cho Thủy Muội như vậy, Thủy Muội chỉ sợ thảm hại hơn. Quả nhiên Thủy Muội vẻ mặt kinh hoảng, không dám nhận, Tô Mạt nói:“Tiểu cầu vồng, ngươi đừng làm khó nàng, mua hoa trước đi, dù sao chúng ta cũng không đi đâu.
156 Tĩnh thiếu gia cười rất là sủng nịch, đây chính là tiểu nương tử mà hắn tìm, chẳng những thông minh, kiên cường, hơn nữa cũng rất bướng bỉnh, có đôi khi lão luyện thành thục, có đôi khi lại nghịch ngợm gây sự.
157 Trong lòng đang suy nghĩ, nhưng động tác một chút cũng không chậm, ban ngày ban mặt võ nghệ cao cường, nhưng cũng không ai có thể gặp, cho dù thấy cũng bất quá là một trận gió nhẹ, ngay cả hình bóng cũng chưa.
158 Hồ Tú Hồng rũ mắt xuống, rất là áy náy, trên mặt có ý hối hận. Lúc này bên trong truyền đến giọng quát lớn nghiêm khắc, thậm chí còn có âm thanh của tiếng tát, nhị thẩm tiếng nói sắc nhọn, buộc Thủy Muội đem tiền lấy ra, Thủy Muội đã giao hết cho nàng, nàng lại còn chưa tin.
159 Tô Mạt kéo Tĩnh thiếu gia vào phòng mình, đóng cửa lại. Tĩnh thiếu gia cười hơi hơi nhìn nàng, lập tức phối hợp cởi quần áo. Tô Mạt nhảy dựng lên, đề phòng nhìn hắn,“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”Tĩnh thiếu gia ung dung cười,“Ngươi kéo ta tiến vào, không phải muốn.
160 Thật sự là tiểu nha đầu thú vị, có nàng, cả đời này dường như một chút cũng không tịch mịch, tràn ngập ánh mặt trời, không bao giờ hắc ám nữa. Đêm khuya tí tách mưa xuân, Tô Mạt cùng Hồ Tú Hồng ghé vào cửa sổ, chờ Tĩnh thiếu gia trở về.