1641 Tô Mạt tự mình đến vương phủ, sai Lưu Vân vào cung báo với Hoàng Phủ Cẩn, nói hắn lập tức về phủ, tốt nhất là gọi cả Hoàng Phủ Giới đi cùng. Chuẩn bị xong mọi việc, Tô Mạt ngồi trên ghế của Hoàng Phủ Cẩn nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào, tính toán xem địch nhân là ai.
1642 Ý của nàng là muốn ông dạy cho nàng ta phương diện dùng thuốc cứu người, còn về phần độc dược thì không dạy. Hồ phu nhân lập tức hiểu ra, cười nói: "Tiểu thư yên tâm, chúng ta hiểu.
1643 Không hề gây hại gì cho hắn. Hơn nữa tay phải và tay trái của hắn là hai loại dược khác nhau, một loại không có độc, có khả năng phối hợp với những dược khác, ví dụ như hộp phấn này.
1644 Tô Mạt nói thêm vài câu với Hoàng Phủ Giới, muốn hắn chuẩn bị tốt vòng vây bên ngoài. Hoàng Phủ Giới bật cười, "Không cần nói, ta đã sớm chuẩn bị, những điều này nhị ca đã sớm hướng dẫn cho ta.
1645 "Mạt nhi, muội và Lan Nhược ở ngoài canh chừng, ta dẫn người xông vào. "Giọng nói của hắn luôn khiến người khác an tâm. Tuy hiện giờ Hoàng Phủ Cẩn rất bận rộn, mọi chuyện đều theo ý Tô Mạt, luôn lấy nàng làm trọng tâm, tuyệt đối sẽ không cướp mất hào quang nổi bật của nàng.
1646 Bởi vì nơi đây là con đường sầm uất, có nhiều dân chúng ở xung quanh, thì không thể nào không phát hiện ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng nếu làm một con đường thông đến chỗ khác thì vẫn có thể.
1647 Nói xong hắn liền nhảy xuống, mấy thủ hạ của hắn cũng nhảy theo. Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt không kịp ngăn cản, đành phải nhảy theo, không để ý được tất cả mọi người, chỉ có thể cố gắng bảo vệ Hoàng Phủ Giới.
1648 Vừa nói xong, Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng, cùng với mấy thủ hạ nhảy đến chỗ bức tường bị sập. Lưu Vân và mấy người khác nhanh chóng thắp đèn lên, chiếu sáng cả một vùng.
1649 Chỉ thấy trong phòng có một ngọn đèn đang cháy, chiếu sáng một góc nho nhỏ, càng khiến cho xung quanh tối hơn. Ngọn đèn kia chỉ bé như hạt đậu, lấp lánh, dường như nó cũng có sinh mệnh, giống như đang dò xét lòng người.
1650 Hoàng Phủ Cẩn dùng nội lực truyền âm ra ngoài, nói với Lưu Vân, bảo Hoàng Phủ Giới cho người canh chừng xung quanh, ổn định dân chúng, đồng thời khống chế ngọn lửa.
1651 Nhưng chưa được tự mình thử qua bao giờ, nên có chút nóng lòng muốn thử, sốt ruột muốn đi xem. Hoàng Phủ Cẩn đang tìm kiếm xung quanh nghe thấy vậy liền dẫn Tô Mạt đi qua xem.
1652 Gần như trong nháy mắt, một cơn tê ập đến, hắn vội vàng dừng lại, lấy ra một viên thuốc uống vào. "Mạng ngươi lớn, nhưng hai vị vương gia kia lại không may mắn như vậy rồi!" Điều hắn muốn chính là bọn hắn đi vào, chết chắc rồi!Tô Mạt nghe thấy tiếng nổ lớn liền giật mình, tiếng nổ đó không phải là tiếng của đạn phích lịch mà nàng mang đến, hẳn là bạch y nhân đã có mai phục từ trước.
1653 Nhưng kẻ cầm đầu bên địch đã chạy mất, nơi này đã không còn tác dụng gì nữa. Kiểm tra một lúc, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn quay về phủ Quốc công, Hoàng Phủ Giới dẫn người quay về cung, mặt khác cũng để lại không ít người canh chừng nơi đây, tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
1654 Những người đó cũng không làm khó nàng, được ăn uống đầy đủ, nhưng lại không chịu nói lý do vì sao lại bắt nàng đến đây. Sau đó bọn họ cho nàng uống thuốc, rồi ném cho nàng một số dược liệu để cho nàng tự mình chữa trị, không rõ lý do vì sao.
1655 Tuy rằng không rõ bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng có thể hiểu là do bên trên truyền lệnh xuống hoặc là lệnh của một người nào đó, hai bên không đồng nhất ý kiến nên dẫn đến gây gổ.
1656 Hơn nữa Hoàng Phủ Giới cũng giấu diếm, không nói đến việc gặp nguy hiểm lúc đó, chỉ tập trung nói đến vụ nổ thuốc lớn, hoàng đế nghe xong liền coi như là một dạng tổ chức giang hồ, mưu đồ gây rối kinh thành.
1657 Nhìn thư của Thẩm lão gia gửi đến, Tô Mạt không biết nên khóc hay nên cười, nàng vẫy nhẹ lá thư, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Thẩm lão gia này thật sự là lão hồ ly giảo hoạt.
1658 Những người làm trong phủ không muốn đi có thể đến thôn trang lập gia đình, làm việc ở đó, còn lại đều muốn đi theo về Trữ Châu, bọn họ là nhóm người đi đầu tiên.
1659 Tô Mạt cũng không có nghi ngờ gì, dù sao trong lòng nàng Tô Hinh Nhi trước đây rất ngang ngược, sau này lại rất tự ti. Tô Mạt rất để ý đến sự tự ti của nàng, sợ vì chân của nàng ấy không tốt nên càng thêm tự ti, luôn luôn khuyên bảo nàng ấy, nghĩ rằng khi trở về Trữ Châu chuyện này sẽ tốt hơn.
1660 Tô Mạt nói không phải là không bao giờ quay lại nữa, để cho bọn họ an tâm sống tốt, hỗ trợ lẫn nhau, đừng xa lánh lẫn nhau,. . . Bọn họ vừa khóc vừa đồng ý, hơn nữa mấy quản sự còn thề, nhất định thay nàng trông coi tốt những cơ nghiệp này.