1661 Vì để trên đường có thể nghỉ ngơi, tuy bọn họ cưỡi ngựa nhưng cũng có chuẩn bị thêm xe ngựa. Phương Oánh vừa nghe thấy vậy vô cùng vui mừng, vội lau nước mắt, kéo tay đệ đệ ra sau đám người cõng lên ba bao quần áo, sau đó trèo lên xe ngựa.
1662 Tô Mạt súc miệng, rồi nhìn Phương Vũ, cẩn thận nhìn kỹ hắn. Thấy gương mặt của Phương Vũ có chút tái nhợt từ từ đỏ lên, sau đó hắn múc một thìa canh lớn, do ăn vội nên bị sặc ho dữ dội.
1663 Nói xong, nàng đứng dậy rồi quỳ xuống dập đầu, "Cầu xin tiểu thư tha thứ cho chúng ta, về sau chúng ta không dám làm như vậy nữa. Nếu như còn tái phạm, sẽ bị thiên lôi đánh chết.
1664 Gió bắt đầu mạnh hơn, trời cũng bắt đầu tối, xem ra không tới tối trời sẽ đổ tuyết. Tô Mạt đứng dậy, nói với Hoàng Phủ Cẩn, "Chúng ta nên đi sớm đi, sợ rằng không lâu nữa trời sẽ có tuyết rơi.
1665 Quan trọng nhất là bảo vệ phụ thân và bà nội được an toàn. Vừa vào tháng chạp, thời tiết càng thêm lạnh lẽo, tất cả mọi người đều không hiểu vì sao Tô Mạt lại chọn thời gian này để rời khỏi kinh thành, sao không đợi đến mùa xuân, khi thời tiết đã ấm áp hơn.
1666 Hoàng đế ho khan một tiếng, nở nụ cười với Tô Nhân Vũ và lão phu nhân, giọng nói có chút bi thương: "Các ngươi phải đi, ai. . . trẫm thật sự không nỡ.
1667 Không phải là tất cả đều thuộc về hắn sao?Tức giận trong lòng hoàng đế càng ngày càng lớn, lại không biết phải nói sao, đành đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Mạt.
1668 Hắn nghĩ mẫu thân trên trời có linh, nhất định cũng không hy vọng hắn sẽ vì những chuyện xưa mà trả thù phụ thân thân sinh của mình. Hài tử không trách phụ thân, hắn chọn rời đi.
1669 Đời người chính là vui vẻ lúc bắt đầu, buồn bã lúc kết thúc. Những chuyện giao tranh chém giết, lục đục với nhau, tất cả là vì cái gì?Lúc sắp chết nhìn lại khi bắt đầu, quyền thế, mỹ nhân, phú quý, công danh, hưởng thụ,.
1670 Kim Kết cười hì hì: "Ta sợ muội nói ta nhiều chuyện. "Nàng đi đến gần ngọn nến, "Ta cảm thấy. . . Khụ, tam tiểu thư là tư xuân rồi. "Bỗng dưng Thủy Muội đỏ mặt, ánh mắt có chút lúng túng nhìn ngọn nến, vội vàng cúi đầu tiếp tục đọc sách thuốc trong tay.
1671 Tô Mạt bỗng nhiên đứng dậy, "Để ta đi hỏi tam tỷ một chút, nếu như thật sự như vậy thì cần phải có chuẩn bị khác. "Nàng biết trước đây A Cổ Thái giống như có chút thích đại tỷ, nhưng mà A Cổ Thái luôn đối tốt với mọi người, cũng không nhìn rõ được điều gì.
1672 Phòng ngủ tối đen, nghe ngóng thấy không có ai nghỉ ở bên trong, bọn họ đi về phía phòng riêng dành để nghiên cứu của A Cổ Thái, nơi đó quả nhiên vẫn còn sáng đèn.
1673 Tô Hinh Nhi nhẹ nhàng di chân, nhìn than cháy trong chậu than, gương mặt trắng nõn của nàng lấm tấm vài giọt mồ hôi, nàng cúi đầu nhìn xuống, đôi má lại đỏ lên.
1674 Dù sao thì A Cổ Thái ưu tú như vậy, mà hắn luôn đối xử tốt với nữ nhân, chân thành như thế, dù là Mạt nhi, hay đại tỷ, Hoa Ngọc La, Kim Kết, Thủy Muội, hắn vẫn luôn đối tốt với họ, cho dù chỉ là một nha hoàn thì hắn cũng không coi thường họ, hắn cũng sẽ đưa nước hoa cho họ dùng.
1675 Tô Hinh Nhi nhìn bộ dạng luống cuống chân tay của hắn liền bật cười, nhưng lập tức lại cảm thấy bi thương. Có một số chuyện không thể cưỡng cầu, nhưng cũng không phải nói buông tay liền có thể buông tay được.
1676 Hắn đi lên trước mở cửa, bên ngoài Tô Mạt vội vàng kéo Hoàng Phủ Cẩn trốn đi. Nhìn bọn họ cầm đèn lòng lẫn vào trong bóng đêm, Tô Mạt thở dài, nói khẽ: "Dù thời gian A Cổ Thái và Hinh Nhi ở chung không dài, chẳng lẽ hắn không hề có.
1677 Hoàng Phủ Cẩn than thở, tiểu nha đầu này, thật sự là tận dụng được mọi thứ, hắn nắm lấy tay của nàng, "Mạt nhi, hiện giờ không phải là muội nên giải quyết vấn đề tình cảm của tam tỷ muội sao?"Tô Mạt cười nói: "Không phải là muội đang nghĩ cách sao? Đầu tiên là đưa A Cổ Thái đến Trữ Châu.
1678 A Cổ Thái tin Hoàng Phủ Cẩn không nói dối, liền thở nhẹ ra, cười nói: "Mới đến a, ha ha, mới đến thì tốt, để ta pha trà cho hai người uống?"Tô Mạt cười tít mắt nhìn hắn, không nói câu nào.
1679 Tô Mạt tiếp tục dụ dỗ hắn: "Muội chỉ cho huynh một phương phương hướng nghiên cứu tốt như vậy, huynh không động lòng sao? Huynh có thể hoàn thành được hương liệu, nhưng cần phải có dược liệu pha chế sẵn, cần có Hồ tiên sinh và mọi người giúp đỡ, chẳng lẽ huynh không nghĩ đến sao? Động lòng không bằng hành động, lập tức thu dọn đồ đạc, khi trời sáng chúng ta lập tức rời đi được không?"A Cổ Thái vẫn còn do dự, Tô Mạt hừ một tiếng, "Thôi, chúng ta đi.
1680 Lúc này Tô Hinh Nhi cũng chạy vào, "Thật vậy sao? Thật vậy sao? Tỷ tỷ và tỷ phu muốn cùng chúng ta về Trữ Châu? Thật là tốt quá!"Lão phu nhân nhìn bọn họ, hỏi: "Thông gia có đồng ý không?"Tần Nguyên Quân cười nói: "Bà nội yên tâm, chúng con vừa nhắc tới, phụ thân và mẫu thân con đều đồng ý rồi.