1 MỞ ĐẦU Tất cả mọi nỗ lực lẩn tránh của úng tôi đã không còn tác dụng gì nữa. Với trái tim đã đông cứng lại, tôi lặng lẽ nhìn anh sắp sửa đưa người ra bảo vệ mình.
2 Chương 1 BỨC THƯ CUỐI CÙNG Bella, Em không hiểu tại sao chị lại nhờ chú Charlie đưa mấy bức thư tay cho bố em, hệt như chúng ta đang là học trò lớp hai vậy – nếu em muốn nói chuyện với chị, em sẽ trả lời.
3 Và đôi mắt là nơi cuối cùng tôi gửi hồn mình vào, bởi lẽ tôi biết chắc chắn rằng khi nhìn vào đó, toàn bộ lý trí của tôi sẽ không còn hiện hữu trong đầu tôi nữa.
4 Vừa dứt lời, Edward thẩy mạnh tờ báo ẩm ướt lên bàn, vào ngay chính giữa khoảng cách của hai chúng tôi. Ngón tay anh ấn mạnh lên dòng chử đầu tiên của trang nhất: SỐ NGƯỜI CHẾT MỖI LÚC MỘT TĂNG CẢNH SÁT LO NGẠI TRƯỚC HOẠT ĐỘNG CỦA CÁC BĂNG ĐẢNG TỘI PHẠM -Chuyện đó thì liên quan gì đến cái này? -Nhân vật huyền bí chẳng phải là trò đùa đâu, Bella.
5 Chương 2 LẨN TRÁNH Tôi cảm thấy háo hức một cách lạ kì khi bước chân ra khỏi lớp học tiếng Tây Ban Nha và hướng thẳng đến quán ăn, chẳng phải vì tôi đang tay trong tay với một chàng trai hoàn mỹ nhất hành tinh này, dù nói cho chính xác thì cũng có cả lý do ấy.
6 Tôi tư lự, nghiền ngẫm trong khoảng một phút ngắn ngủi, không, không nên tranh cãi với bồ về chuyện đó. Bố tôi sẽ giận lắm – chẳng phải vì tôi sẽ đi thăm mẹ, mà vì Edward sẽ đi cùng với tôi.
7 Cái ý nghĩ lén lút kia chỉ vừa kịp chớm nở trong đầu tôi đã vội lụi tànngay tức khắc. Tôi bước như lê chân vào trong phòng và chỉ đi đúng năm bước.
8 Chương 3 Lý Do Quả cầu lửa khuất dạng sau đám mây mù, thật khó có thể xác định được là nó đã lặn hay chưa. Sau chuyến bay dài – cứ mãi đuổi theo mặt trời về hướng tây nên người ta có cảm giác như mặt trời chẳng hề di chuyển – chẳng còn rõ phương hướng đâu cả ; giống như có thể điều khiển được thời gian vậy.
9 Tôi chú mục vào cái dáng vẻ bất an của anh – đôi mắt của Edward trở nên diệu vợi, cơ hồ như anh đang lắng nghe một tiếng nói nào đó ở xa xăm lắm vậy.
10 Chương 4 TỰ NHIÊN Cả một tuần trời ơi đất hỡi. Tôi biết, về cơ bản, chẳng có điều gì thay đổi hết. Ừm, vậy là Victoria vẫn không đầu hàng, ừ, nhưng mà trong thâm tâm, có lúc nào đó tôi đã từng nghĩ rằng người phụ nữ đó sẽ đầu hàng không? Sự xuất hiện trở lại của cô ta thực chất chỉ củng cố thêm cho cái điều mà tôi đã biết từ trước mà thôi.
11 Song, muốn gì thì gì, tôi vẫn trung thành với định hướng kể ít chừng nào tốt chừng ấy – phải lược bỏ đi những chi tiết không cần thiết.
12 Chương 5 DẤU VẾT -Em có sao không, Jake? Bố chị nói rằng em đang ở trong giai đoạn khó khăn… Chẳng lẽ em không có lấy một chút thời gian nào gọi là vui ư? Cánh tay ấm nóng của người bạn nhỏ ngoắc vào cánh tay của tôi.
13 Tôi quay mặt đi, hướng mặt về phía cuối vịnh, nơi có những bãi đá lởm chởm ngô cao khỏi mặt nước – trông chẳng khác gì những ngón tay bị mất đốt – mà cố gắng nắm bắt cho hết mọi chuyện.
14 Chương 6 THỤY SĨ Trên đường lái xe về nhà, tôi không mảy may để ý đến việc đường sá sũng nước đang nhờ nhờ phản chiếu ánh mặt trời.
15 Tôi ngẩng mặt nhìn anh, nhìn vào đôi mắt hãy còn đong đầy nỗi e dè. Thẳng thốt, tôi đã không nhận ra nỗi căng thẳng trong anh; đôi mắt anh tối đen, quầng thâm dưới mắt nổi lên sáng rõ.
16 Chương 7 MỘT KẾT THÚC BUỒN Rosalie ngập ngừng nơi ngưỡng cửa, gương mặt lộng lẫy toát lên vẻ do dự. -Dạ được, chị – Giọng nói của tôi vút cao vì ngạc nhiên – Chị vào đi.
17 “-Chúng ta sẽ làm gì với cô gái? – Edward hỏi bằng một giọng điệu khinh khỉnh; hay chí ít thì cũng là nhắm vào chị. ” “Chị nghe thấy bác sĩ Carlisle thở dài.
18 Chương 8 KÍCH ĐỘNG Hai chúng tôi lại dắt nhau ra biển, không chú ý gì đến cảnh trí xung quanh, cứ mặc cho đôi chân muốn dẫn mình đến đâu thì đến.
19 Toàn bộ thân mình tôi trong giây phút đó đông cứng lại, nỗi sửng sốt đã che lấp hết mọi tri giác, tôi không còn nhớ phải làm sao để có thể cử động được.
20 Chương 9 MỤC TIÊU Sáng hôm sau, Alice đưa tôi về, để cho giống với việc tôi tham dự một buổi tiệc chỉ toàn con gái với nhau rồi ngủ lại qua đêm; và để cho giống với việc cuộc vui lẽ ra vẫn còn tiếp diễn nếu như không bất ngờ Edward “lù lù” trở về, kết thúc chuyến du khảo.