1 Chương 01 …Tôi sẽ không nói ở đây rất vui vẻ thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi tệ thế. Dù sao, ở đây cũng có phụ nữ, và ở chỗ nào có phụ nữ, thì tôi buộc phải vui vẻ thôi.
2 Chúa ơi. “Tôi đã gặp chị em cô,” Michael vội nói. “Thực ra là tất cả bọn họ. Ngay cả cô nhóc còn đang tập đi. ” “Nó không –“ cô tự ngắt lời mình, nghiến răng.
3 Chương 02. . . và kể cả nếu chuyện đó tệ đến mức ấy, tôi nghĩ anh cũng sẽ không nói với tôi. Còn về đàn bà, ít nhất anh hãy chắc chắn là họ sạch sẽ và không có bệnh tật gì.
4 Đó không phải là John. “Francesca,” anh nói khẽ, chầm chậm tiến về phía cô. Tay chân anh cảm thấy lạ lẫm, kỳ quặc và lờ đờ một cách kinh khủng. “Francesca.
5 Chương 03 … Em yêu anh ấy phát điên. Phát điên! Thật sự, em sẽ chết mất nếu không có anh ấy. — của Nữ bá tước Kilmartin gửi cho chị gái Eloise Bridgerton, một tuần sau lễ cưới của Francesca “Mẹ tuyên bố, Francesca, con là bà mẹ tương lai khỏe mạnh nhất mà mẹ từng thấy.
6 Chương 04. . . Chị chắc chuyện đó cũng không đáng phải cường điệu quá như thế. Chị không phải chuyên gia để biết hoặc hiểu về tình yêu lãng mạn giữa chồng và vợ, nhưng chắc chắn nó không toàn năng đến mức mất đi người này sẽ hủy hoại hoàn toàn người kia.
7 Chương 05. . . cô sẽ thích ở đây. Không phải vì cái nóng, tôi nghĩ thế; có vẻ không ai thích cái nóng cả. Nhưng những thứ còn lại sẽ làm cô bị mê hoặc.
8 Và lại làm những người bạn. Cô cần cái đó, hơn cả cô từng nhận ra. “Anh có kế hoạch gì không?” cô hỏi, phần nhiều bởi vì sự im lặng thật kinh khủng. “Bây giờ, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là làm ấm người,” anh lẩm bẩm.
9 Chương 06 …Tôi xin lỗi vì đã không viết thư. Không, không phải vậy. Tôi không xin lỗi. Tôi không muốn viết. Tôi không muốn nghĩ về— —của Nữ bá tước Kilmartin gửi cho Bá tước Kilmartin mới, một ngày sau khi nhận được thư của anh cho cô, bị xé thành từng mảnh, rồi thấm đẫm nước mắt Khi Michael tỉnh dậy sáng hôm sau, Ngôi nhà Kilmartin dường như đã trở lại và hoạt động xứng tầm là ngôi nhà của một bá tước.
10 Chương 07. . . từng hy vọng đến giờ sẽ nhận được một lá thư của cô, nhưng tất nhiên thư từ vô cùng không đảm bảo khi phải chuyển đi xa như vậy. Chỉ mới tuần trước tôi nghe chuyện về một kiện thư đã hai năm vừa được chuyển đến; nhiều người nhận trong số đó đã quay về Anh rồi.
11 Chương 08 … thật tuyệt mừng hay được nghe tin của anh. Tôi rất vui khi anh vẫn ổn. John sẽ rất tự hào. Tôi nhớ anh. Tôi nhớ anh ấy. Tôi nhớ anh. Vài bông hoa vẫn còn nở.
12 Francecsa nhìn anh nghi ngờ. “Nhìn tôi này,” anh nói với một nụ cười nửa miệng—và yếu ớt. “Bằng chứng sống động. ” Cô lại săm soi lọ thuốc, nhìn thứ bột trong đó dịch chuyển khi cô nghiêng lọ.
13 Chương 09 …có thể những lá thư của chúng ta đã không gặp nhau, nhưng có vẻ như là cô chỉ không muốn nói chuyện. Tôi chấp nhận và mong cô luôn khỏe. Tôi sẽ không làm phiền cô nữa.
14 Có một khoảng dừng hơi kỳ cục trước khi cô nói. “Trước chuyện này,” cô lẩm bẩm. “Trước bây giờ, trước tất cả mọi chuyện. ” “Tôi có cần phải hiểu câu đó không?” Câu trả lời của cô chỉ là một cái lườm.
15 Chương 10 …… —chẳng có gì ngoài những vết chấm, gây ra do chiếc bút của Nữ bá tước Kilmartin gõ vào giấy, hai tuần sau khi cô nhận được lá thư thứ ba của Bá tước Kilmartin “Cậu ấy có đây không?” “Anh ấy không ở đây.
16 Chương 11. . . Em đã nghe tin Michael. Đúng ra là ba lần. Em vẫn chưa trả lời. Anh sẽ thất vọng vì em, em chắc thế. Nhưng em—của Nữ bá tước Kilmartin gửi người chồng đã mất của mình, mười tháng sau khi Michael đi Ấn Độ, bị vò nát với một câu lẩm bẩm, “Việc này thật điên rồ,” và bị quẳng vào lửa.
17 Nhưng mọi chuyện sẽ vẫn trở nên rầy rà. Cô sẽ bị ngập ngụa bởi khách viếng thăm trong ngày hôm nay, cái đó cô chắc chắn. Tất cả phụ nữ London sẽ tới thăm cô với hy vọng Michael có thể sẽ lượn qua phòng khách.
18 Chương 12 …hơi ngớ ngẩn khi viết cho anh, nhưng tôi nghĩ sau bấy nhiêu tháng ở Phương Đông, cái nhìn của tôi về cái chết và kiếp sau đã trở thành một thứ gì đó hoàn toàn có thể khiến Mục sư MacLeish hét toáng lên hoảng hốt.
19 Chương 13 …tất cả mọi việc ở nhà đều dễ chịu và ổn cả, và Kilmartin rất thịnh vượng dưới sự quản lý cẩn thận của Francesca. Nó vẫn để tang John, nhưng tất nhiên, tất cả chúng ta đều vậy, và mẹ chắc con cũng thế.
20 Chương 14. . . Francesca nói cô ấy nhớ con? Hay chỉ là mẹ nghĩ vậy? —của Bá tước Kilmartin cho mẹ, Helen Stirling, hai năm sau khi anh đi Ấn Độ Ba giờ sau, Francesca đang ngồi trong phòng ngủ của mình tại Ngôi nhà Kilmartin khi cô nghe thấy Michael về.
Thể loại: Trinh thám, Tiểu Thuyết
Số chương: 33