161 Trước khi gặp Âu Dương Tu, Trần Khác đã đi tới chùa Đại Tướng Quốc một chuyến. Hắn không quên được phản ứng mãnh mẽ của Địch nguyên soái, lúc mình khuyên Địch Thanh đừng tiếp nhận chức Xu Mật sứ.
162 - Thiệu tiên sinh có tính số mạng cho ông ấy. Trần Khác trong lòng thầm than, hắn không nói hắn biết lịch sử, đành lấy Thiệu Ung ra để nói chuyện. Nói xong trong tay lộ ra đồng tiền nói: - Lúc Địch nguyên soái bình Nam, Thiệu tiên sinh đã xa xa nhìn mặt ông ấy, lúc đó con vừa hay ở bên cạnh.
163 Thành bắc, vùng Vạn Thọ Quan là khu vực nạn dân do bọn Trần Khác chịu trách nhiệm. Nói như vậy có chút khoa trương, vì sự vụ cụ thể đều là do quan viên phụ trách, các Thái Học Sinh là theo bên cạnh trợ giúp để hoàn thành nhiệm vụ giao phó mà thôi.
164 - Cái này thì chắc chắn rồi. Trần Khác thầm nói: điều duy nhất không ổn chính là huynh vừa mới tới thì đề nghị như vậy, thật sự quá không an phận. - Nhưng Hàn đô giám nói, trước mắt lấy chống lũ cứu tế làm trọng, sổ sách sau này hãy nói.
165 Thuyền hoa chạy vô cùng êm áo, làm cho người ta quên mất đây là đang đi trên mặt nước. - Đỗ Hành Thủ chịu uất ức nịnh hót như vậy. Trần Khác không thích vòng vo, một lời nói toạc ra ý đồ của Đỗ Thanh Sương: - Nguyên nhân sợ rằng chỉ có một.
166 Liễu Thất thúc bình sinh thích nhất chính là làm ca từ mới, phú thanh mới, hát ca khúc mới. Cũng thường xuyên khốn đốn do làn điệu trói buộc, hận không đạt tình, không thể hết sức thoải mái suy nghĩ trong lòng.
167 Địch Thanh là một quân nhân, quân nhân thuần túy không hiểu chính trị. Trong thế giới của ông đen là đen, trắng là trắng, đúng là đúng, sai là sai. Đối mặt với bất công, phản kích của ông là gọn gàng dứt khoát bẩm báo trước mặt Hoàng đế.
168 Đỗ Thanh Sương bưng khay trà nhẹ nhàng đặt lên cái bàn nhỏ bên cạnh Trần Khác, rót nước trà trong ấm vào chung trà bằng sứ trắng khiết. Trần Khác nhìn nước trà màu vàng xanh sáng trong, trà pha ra mạch lá đầy đủ một cọng hai lá, rất giống với trà của hậu thế.
169 Trần Khác không hề thích giở âm mưu, nhưng khoảng cách mạnh yếu của địch ta quá xa nhau, vả lại thiên thời, địa lợi, nhân hòa Địch Thanh đều không có, một thân một mình thì chỉ có thể dùng biện pháp này mới có thể giúp được ông.
170 (*) Đại hốt du: nguyên văn 大忽悠, là tục ngữ vùng phía Bắc TQ, chỉ người chuyên nói khoác, miệng lưỡi linh hoạt. Đêm đã khuya, trời vẫn mưa, ánh lửa hồng lét đét trong chậu ở phòng thiền sau hậu viện chùa Đại Tướng Quốc.
171 - Ngươi cười cái gì? Địch Tư chưa từng qua lại với Trần Khác, nhìn thấy hắn bất kính với cha như thế, trong lòng tự nhiên có chút bất mãn. - Ta cười Nguyên soái anh minh một đời, không ngờ hồ đồ chỉ trong chốc lát! Trần Khác không nhìn y, chỉ nhìn chằm chằm vào Địch Thanh nói.
172 - Người luyện võ? Địch Thanh nói với vẻ mặt nghiêm túc: - Đương nhiên là cần thiết. Quân sự Đại Tống còn yếu, mà nguyên nhân mấu chốt nằm ở tướng chứ không phải do lính, có câu binh hùng không bằng tướng hùng.
173 Không uổng công Trần Khác tận tình khuyên bảo, Địch Thanh không chỉ một lần nữa thắp cháy hi vọng mà trong lòng còn có mục tiêu quan trọng hơn, con người ông như khoác lên một sức sống mới mà mấy năm nay chưa từng thấy.
174 Thân hình hoàn mỹ của đàn ông luôn có sức hấp dẫn đối với phụ nữ, cũng giống như sự hấp dẫn của người phụ nữ hoàn mỹ vậy. Bao năm chịu khó rèn luyện, khiến dáng người của Trần Khác rất nam tính hấp dẫn.
175 Lời nỉ non trong phòng nói nhiều cũng thừa. Nói ngắn gọn, tối đó hai người đã giao hẹn là Đỗ Thanh Sương sẽ không nhận thêm lời mời diễn xuất mới nữa.
176 Đương nhiên có đánh chết Văn Ngạn Bác cũng sẽ không thừa nhận. “Hà Đồ” là thứ phạm vào cấm kỵ, nếu không có căn cứ thì quyết không thể để liên quan đến.
177 Khi Địch Thanh chuẩn bị xây dựng võ học viện thì vẫn chưa có sóng to gió lớn. Trong quan niệm của đám quan văn kiêu ngạo thì kẻ thoát ly quyền lực để đi dạy học, từ trước đến nay chỉ là kẻ thất bại trong tranh đấu, tạm thời tìm chỗ ký thác bản thân mà thôi.
178 Trước kỳ thi mấy hôm, Trần Hi Lượng đặc biệt xin nghỉ, dẫn theo ba huynh đệ Trần Khác và Tống Đoan Bình thắp hương bốn lần. Lần đầu tiên là ở trong nhà, bái về hướng Tứ Xuyên ở tây nam, khẩn cầu phần mộ tổ tiên phù hộ; lần thứ hai thì đến từ đường Văn Xương Đế Quân thắp hương, kính nhờ vị thần tiên chưởng quản văn vận phù hộ trong kỳ thi.
179 - Không nên sơ suất! Triệu Tông Tích còn chưa kịp nói gì đã thấy Trần Hi Lượng tai nghe tám hướng quay lại khiển trách: - Mặc dù thi Tỏa thính lấy nhân số trúng tuyển nhiều nhưng tiêu chuẩn của thí sinh phải rất cao, không thể so sánh đơn giản nhiều hay ít hơn so với thi chính! - Được được.
180 Bởi vì thời Tống không thi ở phủ huyện cho nên lấy thi Giải là cuộc thi cấp thứ nhất, bất cứ kẻ nào phù hợp với điều kiện, được thẩm tra đủ tư cách đều có thể ghi danh, cho nên nhân số vô cùng khủng bố.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100