181 Tô Tuân và Trần Hi Lượng đều đã nếm qua yêu cầu khắc nghiệt của thơ phú, bởi vậy khi bồi dưỡng bài vở cho vãn bối, từ trước đến nay trọng điểm dạy bảo là thơ phú.
182 Ra khỏi trường thi, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Trần Khác dẫn theo Tống Đoan Bình đi về vùng cầu tạm hướng đông nam. Sau mấy tháng như bóng với hình, Hoàng Thành Ti cho rằng cảnh báo đã giải trừ, những tên vệ sĩ đáng ghét rốt cục cũng bỏ đi.
183 - Không thể tưởng tượng được, thật không thể tưởng tượng được, người này thật đúng là không thể cứu vãn được nữa, không ngờ có thể giấu mà vào nhà xí.
184 Do khởi công trễ, đám người làm thuê thật thà chất phác, kiên trì làm đến khi trời tối đen cái gì cũng không nhìn thấy, mới được lãnh tiền công ra về.
185 Vài ngày sau, Triệu Tông Tích cho câu trả lời, chủ nhân của ngôi nhà cổng kín tường cao kia là Nhữ Nam Vương Phủ Bát Vương tử Triệu Tông Sở. Triệu Tông Tích còn báo với Trần Khác, thằng nhãi này ngày xưa chính là hậu đài của Vô Ưu Động, Cái Bang sau khi chớp đánh không kịp trở tay mà bị diệt trừ, Triệu Tông Sở liền rời khỏi nhà, trú ngụ tại tòa nhà kín cổng cao tường kia.
186 Năm mươi vạn quan tiền đưa cho Triệu Tông Tích, là một món đầu tư mạo hiểm. Trần Khác là một nhân vật khôn ngoan, người như vậy nói dễ nghe một chút thì đúng là dám nghĩ dám làm, nói khó nghe thì chính là cả gan làm loạn.
187 “Độc nhất chủ?” Tống Đoan Bình ngầm líu lưỡi, thầm nghĩ, vậy bố trí Hoàng Đế Bệ Hạ ở chỗ nào? Chả trách bọn họ không dám dùng lời nói của Thiên triều để niệm.
188 - Nếu tộc trưởng có thái độ này. Trần Khác lại không dính phải bài đó của ông ta, lãnh đạm nói. - Chúng ta cũng không cần thiết phải nói nữa. Hai mắt hắn giống như chim ưng, nhìn chằm chằm vào đối phương nói: - Không cần phải che dấu sự hiểu biết của các ông, càng không nên vũ nhục sự hiểu biết của ta.
189 Muốn thu phục người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp tự xưng là cử tri của Thượng đế, tuyệt không dễ dàng lừa dối, trong thời gian ngắn ngủi, chuyện đó càng không thể.
190 - Vãn sinh không biết. Trần Khác đương nhiên muốn phủ nhận. - Vậy tại sao ngươi lại thuê nhà trong ngõ Lư Vĩ? Nơi ngóc ngách chật chội đó xứng với thân phận và của cải của ngươi ư? Bao Chửng trầm trọng nói: - Hơn nữa, cùng ngày ngươi đến phủ Khai Phong làm thủ tục, sổ đăng ký phòng của người môi giới cũng bị mất trộm.
191 Trên thực tế, nhóm Gia Hữu học xã của bọn Trần Khác chỉ là hàng con cháu so với đám Thái Học văn hội của Lưu Kỷ. Thái Học văn hội tuyên bố chỉ thu nhận người có tài văn chương xuất chúng, vì vậy tập trung được rất nhiều kẻ sĩ có học vấn trong Thái Học, song cũng có nhiều con cháu thế gia trong kinh dùng ngàn vàng vào hội nhằm đánh bóng danh tiếng bản thân.
192 Đời Tống có một loại hương đặc biệt dùng để tính thời gian. Tính theo nửa canh giờ, ba khắc, hai khắc đến một khắc đều có dây hương tương ứng. Hiện tại hương đang đốt là loại ngắn nhất, chỉ tốn thời gian một phút là đốt xong.
193 Tô Huệ hay còn gọi là Nhược Lan, ba tuổi học chữ, năm tuổi học thơ, bảy tuổi học vẽ, chín tuổi học thêu, mười hai tuổi học dệt gấm. Ở tuổi cập kê, đã là thư hương khuê tú dung mạo xinh đẹp, người đến đề thân nối dài không dứt, nhưng tất cả đều là tầm thường, không một ai có thể đánh động trái tim của nàng.
194 Trở lại Trạng Nguyên lầu, bây giờ đã là giờ tuất. Người xem cũng đã thay đổi từ đợt này sang đợt khác. Cuộc tỷ thí siêu cấp tốn thời gian vẫn đang tiến hành.
195 Biểu hiện lần này của Lý Trung làm Trần Khác rất lo lắng. Cũng không phải là do bản thân người này như thế nào, mà là thái độ của anh ta đối với Triệu Tông Thực và Triệu Tông Tích khác nhau… Ngay cả một người là binh lính thô lỗ, đều có thể cảm nhận được tiền đồ của hai người tốt xấu ra sao, nói gì những người khác? Có thể thấy rõ ràng tình huống đã đến mức độ nào rồi.
196 Khi tới trước cửa vương phủ quận Nhữ Nam, thấy trước cửa vắng ngắt, Trần Khác cười nói: - Ngươi nói chạm vào có thể bỏng tay. Làm sao mà ngay cả xe ngựa đông đúc cũng không thấy? - Mọi người đều nói công tử thứ mười ba đều chỉ biết đọc sách, không biết hưởng thụ.
197 - Vương công quý tộc thật biết hưởng thụ! Trần Khác đưa mắt quan sát cảnh đẹp bốn phía, không khỏi cảm thán: - Chẳng trách người ta nói, người nghèo nói giàu có tất là mặc vàng đội bạc, nhưng người giàu lại đáp rằng ‘tháng chín trùng dương hoa cúc vàng, lá đỏ sắc thu vượt cảnh xuân!’ - Tương lai ngươi làm quan lớn, tự nhiên sẽ có ngôi nhà như vậy.
198 - Đưa chứng cứ của ngươi cho ta. Trần Khác nói với Triệu Tông Tích: - Ngươi xem, có thể thông qua sợi dây của Lão Bao, nổ hoa cúc của Triệu Tông Tích.
199 - Không tranh là tranh, tranh là không tranh. Triệu Tích tông như được rót trí tuệ lớn vào đầu, nói: - Ta biết phải làm sao rồi! Những năm này, trong lòng chưa bao giờ sáng tỏ như thế này! - Con đường này có thể phát triển không nhanh.
200 - Ta sinh tại Biện Lương, lớn lên ở Biện Lương, ta nhiệt tình, và yêu kính đối với tín ngưỡng của mình. Nhưng điều này không ngăn cản việc thân phận con dân Đại Tống của ta.