141 Xe ngựa rời khỏi Đông Hoa môn, lập tức đi về hướng bắc. Dưới sự truy vấn của Trần Khác, Triệu Tông Tích vẻ mặt thần bí nói: - Chúng ta hiện tại đang đi đến một nơi mà tất cả nam nhân thành Biện Lương đều muốn đi - “Thiên âm thủy tạ”.
142 Khi nói chuyện, rèm che được kéo lên. Một cô gái xinh đẹp nho nhã khiến không ai dám nhìn thẳng. Nàng có gương mặt lạnh lùng như một tiên nữ không vướng bụi trần đang nhẹ nhàng bước đến.
143 Ở trên xe ngựa đưa hắn trở về. Trần Khác dùng một túi chườm nước đá bưng trên gò má. Ngồi yên một chỗ, sắc mặt muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu.
144 Ba người mặc áo bào mới màu tím, đầu mang mũ lụa mỏng của người luyện võ. Đồng loạt hướng về phía Bao Chửng cung kính nói: - Điện Tiền Ti Bổng Nhật quân chỉ huy Dương Hoài Ngọc, phụng chỉ nghe lệnh điều khiển của Bao đại nhân.
145 Liễu Nguyệt Nga mặc một bộ võ phục màu đen, đầu đội nón tre có màn che mặt… Võ phục không phải được làm từ vải tơi mà là dùng lông chim bện thành. Mặt trước bên ngoài rất mỏng nhưng rất tốt, có thể tránh mưa lại nhẹ nhàng như áo mỏng.
146 Không còn sự chống cự kịch liệt nữa. Mực nước ngập tràn lên rất nhanh. Khiến cho những người bên trong phải chọn lựa giữa việc bị bắt và chết đuối. Một lúc sau có đệ tử Cái Bang từ trong cống ngầm đi ra.
147 Liễu Nguyệt Nga không thấy Tiểu Hoàn đâu, lại bất ngờ phát hiện, một thiếu nữ khác mất tích cùng với Tiểu Hoàn … Thị nữ Vân Nhị. Vân Nhị cũng nhận ra cô, khuôn mặt sầu thảm cười nói: - Không thể ngờ rằng còn có thể gặp được Liễu Nhị nương.
148 Chưa đợi hai huynh đệ nhìn rõ ràng, một đám người Hoa Ca Bạc vẻ mặt dữ tợn đã xông lên. Huynh đệ Trần gia cũng không biết, những người này đều là tuyển thủ đô vật đã từng có thanh danh trong thành Đông Kinh, nhưng sau này hoặc là bị dụ dỗ, hoặc là phạm pháp nên gia nhập vào Quỷ Phàn lâu, trở thành “Chấp pháp trưởng lão” thủ hạ của Đại Long Đầu.
149 - Coi chừng phía sau! Trần Khác quát lớn lên một tiếng rồi dũng mãnh lao tới. Tiểu Hoàn nghe được tiếng quát của hắn thì đâm mạnh cây trâm xanh lam ra.
150 - Trước tiên Đại phu phải khử trùng đã. Trần Khác nhìn lão Đại Phu nói: - Nếu lỡ nhiễm trùng thì sao? Người đời Tống không hiểu biết về sinh vật học như vi khuẩn, tự nhiên cũng không hiểu được lời của hắn.
151 Ở bên ngoài, các binh lính quân Bổng Nhật cũng đã xử lý đám tù binh còn lại, đang tụ tâp lại một chỗ, vẻ mặt hưng phấn nhỏ giọng nói cái gì đó. Lúc thấy Liễu Nguyệt Nga từ tầng trên đi xuống, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt khó tin… Bộ dáng lúc trước của nàng, còn tưởng khó có thể cứu sống, sao chỉ trong nháy mắt, lại có thể yên lành đi xuống đây? Liễu Nguyệt Nga cũng không nói một lời liền rời đi… Hai tùy tùng của nàng cũng khẩn trương đuổi theo, cứ như sợ tiểu thư lại xảy ra điều bất trắc.
152 Trần Khác có chút khó hiểu hỏi: - Hoàng Thành ti? Đến nơi đây để làm gì? - Ty chức phụng mệnh bảo vệ cả nhà Trần Thừa sự. Ngu Hầu nói: - Bên ngoài trời đang mưa, chúng ta vào phòng rồi hãy nói.
153 Đại nội, Chính Sự Đường. Hai vị Tể Tướng đã xử lý xong công việc, đang ngồi trong Thiêm áp phòng của Phú Bật uống trà nói chuyện. Năm Gia Hữu thứ hai, đối với hai vị Tể Tưởng mà nói đúng thật sự được gọi là vận xui liên tục, vô cùng khó khăn.
154 Phú Bật là một người quân tử có đức. Làm một người quân tử, đầu tiên phải ‘Chí vô hư tà, hành tất lý chính’ (Chí hướng cao cả, làm việc không thẹn với lương tâm).
155 Nói đến cũng thật sự là tạo hóa trêu người, phụ tử Triệu Tông Tích hai đời người nhưng lại trải qua tao ngộ giống nhau, cuộc đời không thể thừa nhận thương đau.
156 Trần Khác nghênh cổ trông mong, rốt cuộc nhìn thấy cái dáng cao gầy kia, không khỏi có chút kinh ngạc… Chắc là đang ở nhà, nên Liễu Nguyệt Nga không mặc bộ võ sĩ bó sát người kia, mà là một bộ quần áo rộng màu lam.
157 Liễu lão thái gia là con của cuồng nho Liễu Khai. Liễu Khai là tổ sư khai sơn về cổ văn của Tống triều. Ngay cả Âu Dương Tu đều phải gọi ông ta một tiếng tiền bối.
158 - Tiểu tử, có một việc mà ngươi không biết. Một khi lão phu đã muốn làm một việc gì đó, thì đừng mong có ai có thể ngăn cản được. Liễu lão thái gia hừ một tiếng nói.
159 Năm Gia Hữu đầu tiên, mưa to từ đầu tháng 5 tới đầu tháng 6 không có chút dấu hiệu muốn dừng. Công trình thoát nước sau bảy ngày ngừng trệ làm Biện Kinh tráng lệ thành một vùng mênh mông nước.
160 Mà những quan văn “ưu tú” đó dù làm hết chức trách vẫn không hề quên việc quét dọn phần tử đối lập uy hiếp tới địa vị của mình. Đang ngồi trên thuyền đáy bằng lắc lư, Trần Khác rõ ràng ngửi được trong không khí ngoại trừ mùi ẩm mốc ra, còn có mùi âm mưu dày đặc.