121 - Lần sau! Hôm nay nàng kia mặc một thân trang phục võ sĩ màu tuyết trắng, càng tôn lên vòng eo nhỏ, chân dài, anh khí kinh người, chỉ có điều nụ cười trên mặt nàng rất lạnh, bảo người ta thân cận cũng khó.
122 Trong cửa chính có khắc Bàn Long, treo từng lớp màn che màu vàng sáng, sau mỗi màn che là một cánh cửa, cứ thế chạy dọc đến sâu bên trong thẩm cung. Trên chiếc ghế có lót một miếng đệm màu vàng sáng, người ngồi trên đó là Quan gia triều Đại Tống Triệu Trinh.
123 Sau nửa tháng nhàn nhã, tự tại mấy người Trần Khác bị Trần Hy Lượng đuổi đi. Trước tiên đến quan phủ làm xong một loạt các thủ tục, ngày mùng một tháng ba này, đã hẹn với huynh đệ Tô gia, đi đến Thái học báo danh.
124 Ngày thứ hai, lão Học dụ đó cầm một quyển “Tự điển”, gọi Trần Khác đến bên ngoài học trai, hỏi hắn và tác giả có phải là cùng một người không. Trần Khác gật đầu nói phải, học dụ chấn kinh nói: - Ngươi làm sao lại trẻ như vậy? - Năm mười tuổi ấy, nghĩ ra cách chú âm bằng phiên âm, lại dùng thời gian mười năm, dưới sự chỉ dẫn của sư trưởng, mang toàn bộ từ ngữ trong “Quảng vận” sắp xếp, chỉnh lí lại.
125 - Bằng không, ông ấy sẽ chết không có đất chôn thây! - Ông ấy sẽ chết không có đất chôn thây! - Chết không có đất chôn thây! Câu này của Tăng Bố, cứ lặp đi lặp lại trong đầu Trần Khác, làm cho hắn lại mất ngủ: -Thật sự là gặp quỷ mà, lão tử đến để thi, không phải đến làm Jesus! Cái loại đau khổ biết trước đó, cùng với cảm giác vô lực nhỏ bé, đè nặng đến mức làm hắn không thở nổi.
126 Hoàng Hà cuồn cuộn mang theo phù sa từ cao nguyên Hoàng Thổ chảy xuống, từ Tam Môn Hạp chảy về hướng đông, sức nước êm dịu. Sau khi từ Khai Phong vào đến đồng bằng Hoa Bắc, bởi vì địa hình càng bằng phẳng, phù sa lắng đọng, làm cho lòng sông càng ngày càng cao.
127 Trước kia vỡ đê là thiên tai, lần này lại là do người làm, hoàng thượng đương nhiên tức giận. Sau khi hiểu rõ nội tình, trong lòng tất cả các quan đại nhân đều phẫn nộ đùng đùng, yêu cầu nghiêm trị người chịu trách nhiệm.
128 Quan điểm của người đời Tống không giống như đời sau này, cha mẹ nhà bình dân nếu có con gái có chút tư sắc, họ sẽ đồng ý để con gái làm thuê cho nhà giàu, làm thị nữ khoảng ba đến năm năm, nhà bần cùng thì để có thể chuẩn bị một phần hồi môn tạm được cho con gái.
129 Nữ tử nhất thời sơ xuất, bất ngờ bị Trần Khác tóm lấy chân. Trần Khác cũng biết nàng sơ xuất, nên không dám chủ quan, dùng lực hai tay tóm chặt lấy cổ chân nàng.
130 - Không đi không đi. Trần Khác dúi hết đống thiệp cho Ngũ Lang: - Bọn họ mời ta chỉ là tò mò, ta không đi làm con rối cho người ta soi mói. Lại dừng một lát: - Trừ phi mời tất cả mọi người cùng đi.
131 Ngũ Lang vẫn còn chưa hiểu, khu vui chơi chính là nơi gặp dịp thì chơi, bởi vậy đối với sự thay đổi của nữ nhân kia y vô cùng khinh miệt, vẫn mặt sắt đen sì không để cho người ta thân cận.
132 Cô gái được tám thiếu nữ vây quanh, giống như các vì sao đang vây quanh mặt trăng, tung chiếc váy mỏng bằng lụa màu vàng nhạt lên, bên trong lộ ra chiếc yếm hồng.
133 Trần Ngũ Lang bị nhầm lẫn mời đi, đám người Trần Khác đã trả tiền, nên cũng không mở thêm tiệc nữa, liền đi tới quán nước giải khát ngoài Ngộ Tiên lầu, chọn một ít nước mận, nước gừng mật ong, nước tía tô uống cho tỉnh rượu, chờ Ngũ Lang đi ra.
134 Cô gái đó mặc bộ đồ võ sĩ màu xanh đậm, trên đầu đội mũ có tấm vải che phủ, nếu không có cặp chân dài làm chấn động lòng người và con Táo Hồng Mã bắt mắt kia thì Trần Khác cũng không thể khẳng định được đó là nàng.
135 Ban đêm khi đèn hoa mới lên, chợ đêm Châu Kiều lại náo nhiệt lên hẳn. Cổng chào Châu Kiều không ở trên Châu Kiều, mà ở cổng vào chợ đêm, nó vốn là biểu tượng của chợ đêm.
136 Có người nói, cái gọi là xã hội đen, nên có bốn đặc trưng. Một, bắt nguồn từ sự không lành mạnh của xã hội, giống như là rêu dưới nham thạch. Hai, có thể tiến hành phối hợp nhịp nhàng với quan phủ, vừa có “đánh”, vừa có “hòa”, nhưng không phải là “đánh” đơn thuần.
137 Đôi nam nữ kia rời chợ đêm càng xa, người đi lại trên đường lại càng ít, ánh đèn cũng càng tối hơn. Hai người lại không quan tâm, còn thích chọn chỗ tối tăm để đi.
138 Bầu trời mây đen cả ngày không tan, mưa cũng liên tục không ngớt. Trận mư này bắt đầu từ đầu tháng năm năm Gia Hữu thứ nhất, liên tục cho đến tận ngày hôm nay và chưa hề có một dấu hiệu nào sẽ ngừng.
139 - Ngươi đến chỉ để nói với ta những chuyện này sao? Trần Khác vừa nghe, vẫn là cuộc đấu tranh vô tận của quan trường, đột nhiên thấy mất hứng, nói: - Những chuyện ấy thì có liên quan gì đến ta? - Có liên quan.
140 - Ngươi nói xem Quả nhân nên ban thưởng cho ngươi thế nào? Quan gia mỉm cười nhìn Trần Khác nói. - Chẳng phải Quan gia đã ban thưởng rồi sao? Trần Khác giả bộ không rõ, đáp.