61 "Tại sao lại như vậy kià? Mình đã tìm mấy ngày nay mà vẫn không thấy lối vào Linh Sơn. Không lẽ, vị trí trên bản đồ là sai? Chắc không đâu, Mạc Tuyết Linh chẳng có lý do gì để lừa gạt mình cả.
62 "Ồ thì ra là vậy, thảo nào tại hạ tìm mãi không ra. Theo như đạo hữu nói, sắp tới ngày khai mở đại hội, thì cửa vào Linh Sơn mới được mở ra?" Diệp Khôn cảm thấy lời nói của Phong Tứ Bình có vài phần đúng, nếu không hắn cũng không phải đau đầu như thế, vội hỏi.
63 Bước vào trong Tương Phú Thành, Phong Tứ Bình dẫn Diệp Khôn đi dạo trên phố. Đồng thời vui vẻ giới thiệu cho Diệp Khôn biết về quy mô, cũng như luật lệ trong thành.
64 Hai hôm sau, Diệp Khôn trở lại phường thị. Lần này, hắn muốn mua một vài thứ cần thiết cho mình. Hơn nửa tháng ở trong lam ngọc, Diệp Khôn đã xem qua hơn hai mươi cuốn điển tịch.
65 "Quả nhiên là Hà Thủ Ô đã ngoài tám trăm năm. " Lã̃o giả quan sát một lúc, hai mắt sáng lên, sau đó khẽ vuốt gốc Hà Thủ Ô trong tay thì thào nói. "Đạ̣o hữu, ngoài gốc Hà Thủ Ô này ra, ngươi còn gốc thảo dược nào khác nữa không?" Lão giả nhìn Diệp Khôn, hai mắt lóe lên, tâm khẽ̃ độ̣ng nghĩ̃ đến điề̀u gì̀ đó́, hướng Diệ̣p Khôn hỏ̉i.
66 Cước bộ của Diệp Khôn rất nhanh, hắn thi triển mã bộ, lẩn vào giữa đám đông, thoáng cái đã không thấy đâu nữa. Tào Vỹ âm thầm theo sau, khi thấy Diệp Khôn lẩn vào đám đông, hắn hơi cau mày.
67 Tiểu Bạch thu lấy những nguyên liệu luyện khí được tách ra từ Thiết Chùy, tất cả phân biệt mỗi thứ cho vào một hộp ngọc. Sau đó, nó hướng Diệp Khôn bên cạnh kêu lên hai tiếng, gia hiệu cho hắn.
68 Biểu hiện của Phệ Linh Thiên Quỷ, khiến cho Diệp Khôn rất hài lòng. Cầm phiên kỳ trên tay, Diệp Khôn giơ lên trước mặt, miệng lẩm bẩm chú ngữ. Phệ Linh Thiên Quỷ chớp mắt một cái, hóa thành quỷ vụ, chui vào phiên kỳ, không thấy đâu nữa.
69 Thời gian thấm thoát trôi qua rất nhanh, bất chi bất giác đã đến ngày Linh Sơn mở cửa. Tất cả những tu sĩ có mặt ở Tương Phú Thành, đã bắt đầu rục rịch rời khỏi, tiến đến Linh Sơn.
70 “Còn ba ngày nữa, Đại Hội Thăng Thiên sẽ chính thức khai mở, cũng nên tới đó thôi. ” Diệp Khôn rời khỏi động phủ, đi ra ngoài, ngửa mặt lên nhìn trời, thì thào nói.
71 “Đây chính là Linh Sơn Thánh Địa sao?”Diệp Khôn trợn mắt, há hốc mồm, ngước nhìn một quả núi lớn cỡ ngàn trượng lơ lửng trên đầu mình, trong lòng cả kinh thốt lên.
72 Ngày hôm sau, Diệp Khôn từ trong phòng bước ra, vẻ mặt của hắn không hề che giấu được sự hưng phấn. Lúc này, trên người hắn khí tức đã tăng lên một bậc, chính thức bước vào hàng ngũ cao thủ Luyện Khí Kỳ tầng mười một rồi.
73 Hồ Tiếp Dung nhìn một màn này, tỏ vẻ hài lòng. Lão cũng không có nói thêm gì nữa. Khẽ xoay người, đi tới bên một bộ bàn ghế, được chế tác bằng ngọc thạch quý giá, ngồi xuống.
74 “Không tệ! Đúng là Mộc lão quái đã nhờ cậy ta. Đúng như lời lão nói, ngươi quả thật không phải kẻ bình thường a?” Hồ Tiếp Dung nhìn Diệp Khôn bất động thanh sắc nói.
75 “Thì ra là vậy. Nhưng thiết nghĩ, công pháp mà Diệp huynh tu luyện, cũng không bình thường a. ” Mạc Tuyết Linh nghe Diệp Khôn nói vậy,khẽ gật đầu trầm tư nói.
76 Quảng Linh Đài là nơi dành cho các cuộc tỷ thí mỗi khi Đại Hội Thăng Thiên diễn ra. Diện tích của Quảng Linh Đài tương đối rộng lớn. Có thể nói, nó rộng gấp mười lần Tương Phú Thành mà Diệp Khôn đã từng đi qua.
77 Nói xong, lão đạo sĩ phất tay một cái. Một đạo lục quang từ tay lão bắn ra, quyện tròn một cái, tạo thành một dải quang hà phía trên đầu tám mươi người phía trước.
78 Phía bên Diệp Thanh, trận đấu cũng đang diễn ra. Lúc này, chỉ thấy hắn hai tay bắt quyết, điều khiển một thanh phi kiếm trước mặt, liên tục tấn công đối phương.
79 Trên lôi đài, liên tục diễn ra các trận đấu đầy kịch tính. Khiến cho những người quan chiến bên ngoài, ai lấy đều tỏ ra hài lòng. Từ những trận đấu này, bọn họ cũng cảm ngộ được nhiều chỗ tốt.
80 Cẩm Đào liếc mắt nhìn lưỡi kiếm sắc bén đặt trên cổ mình, trong lòng cảm thấy rét lạnh. Trên mặt biểu lộ cực kỳ sợ hãi. Nàng không thể tưởng tượng nổi, công pháp của đối phương lại qủy dị, xuất qủy nhập thần như vậy.