41 Mạc Tuyết Linh và Cao Hùng đưa mắt nhìn nhau, Diệp Khôn nói như vậy, chẳng nhẽ là muốn bọn họ để lại gốc nhân sâm kia. Việc này là không thể rồi. Có điều, đối phương đã nói như vậy, bây giờ nên làm thế nào đây?Thấy hai người có chút lúng túng, Diệp Khôn không có biểu hiện gì, mà chỉ cười nói:“Hai vị không cần phải như thế.
42 “Các ngươi có biết, ở đây sắp tới sẽ có chuyện gì sảy ra không?” Một thư sinh, khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, trên người toát ra một vẻ phong lưu đa tình.
43 Thiếu niên bị Tạ Thường Minh để ý, cũng không tỏ vẻ gì, chỉ đưa mắt liếc nhìn y một cái rồi thôi. Ánh mắt của thiếu niên, chạm vào ánh mắt của Tạ Thường Minh, khiến cho y rùng mình một cái.
44 “Hắc hắc. Cô nương, cô không cần khẩn trương như vậy? Cô làm như tại hạ, ngay lập tức ăn thịt cô thì phải” Diệp Khôn đứng nhìn thiếu nữ thật lâu. Đột nhiên bật cười nói.
45 “Có điều. . . ngày mai, ta muốn hai người giúp ta trông chừng một người. Kẻ này không rõ lai lịch như thế nào. Nhưng ta có dự cảm, hắn sẽ phá hỏng kế hoạch của ta” Tạ Thường Minh hơi trầm ngâm, đột nhiên như nhớ ra điều gì vội nói.
46 Vừa tỉnh dậy, Diệp Khôn thấy bên ngoài rất ồn ào. Hắn hơi nhíu mày, nhưng chợt nhớ ra điều gì, từ trên giường bật dậy thì thào nói: “Cuộc tỷ thí đã bắt đầu rồi sao?”Diệp Khôn đứng dậy, hắn đi đến bên cạnh cửa sổ, đầy rèm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
47 Diệp Khôn thoáng cái đã trở về chỗ cũ, ánh mắt nhìn về phía cổng thành, tay phải đưa lên sờ cằm như đang nghĩ cái gì đó. Đám người quan chiến phía dưới chân thành, thấy kình lực và hàn khí bức người của trận chiến mạnh đến như vậy.
48 Tạ Thường Minh hét lên một tiếng, trên mặt lộ vẻ tàn khốc. Hai tay y đẩy mạnh quả cầu khí về phía Bạch Tuyết Nhạ, lạnh lẽo nói: “Nha đầu, ngươi đi chết đi.
49 Tình cảnh bây giờ không có lợi, Bạch Tuyết Nhạ tay cầm chặt đốc kiếm, hai môi míu chặt, trên mặt lộ rõ vẻ khẩn trương. Tạ Thường Minh thấy vậy thì cười lạnh, người y khẽ động, lao về phía trước.
50 Ngọc Đình Văn nhìn Tạ Thường Minh, với con mắt khinh thường. Bây giờ y đã mất đi lực phản kháng, đã như cá nằm trên thớt, để cho người ta muốn làm gì thì làm.
51 Diệp Khôn rời khỏi Tiết Sa Thành được ba ngày, thì trên giang hồ lan truyền một tin tức, gây chấn động võ lâm. Nghe nói, minh chủ võ lâm Tạ Thường Minh, cùng với Bạch Linh Tiên Tử tỷ thí tại Tiết Sa Thành.
52 Thanh Ngưu trấn là một thị trấn nhỏ, nằm phía dưới chân núi Vỹ Hà. Chỉ có hơn hai trăm hộ dân sinh sống, nhưng ở đây lúc nào cũng đông vui nhộn nhịp. Kỹ viện, thanh lâu mọc lên mấy cái, nổi bật nhất chính là Thanh Ti Lâu.
53 “Lam cô nương, tại sao cô lại ở đây?” Diệp Khôn ngồi đối diện Lam Ngọc Kiều, chờ cho nàng bình tĩnh lại rồi hỏi. “Ta bị bọn chúng bắt ép tới đây. Nghe nói bọn chúng sẽ dâng ta, cho một vị tiên nhân nào đó.
54 Dương Thiên Hùng nhằm hướng rừng sâu, toàn lực chạy chốn. Nhưng pháp lực của hắn, không bằng Diệp Khôn. Chạy được hơn một canh giờ, Diệp Khôn đã đuổi tới.
55 Dựa vào Phệ Linh Thiên Quỷ, Dương Thiên Hùng đang đắc ý nắm chắc phần thắng trong tay. Đột nhiên bị Tiểu Bạch nhẹ nhàng đánh bại, khiến cho y trong lòng giận giữ.
56 Trên đường trở về Thanh Ngưu Trấn, Diệp Khôn luôn nghĩ về việc mà hắn vừa trải qua. Qua việc này, kết hợp với những gì hắn biết. Hắn đã thấy được sự tàn khốc, của những người tu tiên nói riêng, và tu tiên giới nói chung.
57 Cách Hà Gia Thôn năm dặm về phía Bắc, trong một khu rừng rập rạp. Bên cạnh cái hồ nhỏ là vách núi cao dựng đứng. Vách núi này, trải dài rất rộng về hai bên, bám theo sườn núi đi sâu vào trong rừng, dường như không có điểm cuối.
58 Diệp Khôn đi được hơn mười dặm, thì dừng lại đứng trên một tảng đá lớn, tâm tình bất định. “Hừ. Lão già này, không biết lai lịch thế nào, cảnh giới của lão hơn hẳn mình.
59 Đứng trên một ngọn đồi cao, nhìn về thôn nhỏ phía dưới chân đồi. Trong lòng Diệp Khôn tràn đầy cảm xúc, cảm khái không thôi. Đã gần ba năm rồi, hôm nay hắn mới trở về quê nhà.
60 Diệp Khôn đứng dậy, đến bên cạnh quỳ xuống trước mặt Dương Cảnh và Tạ Mẫn Nhu dập đầu ba cái nặng nề nói: "Cậu, mợ, hai người từ nay nhất định phải sống cho thật tốt, đừng vì hài nhi mà phiền muộn trong lòng.