1 Diệp Khôn nhìn cây dược thảo mọc ra trên mỏm đá cao hơn ba mươi trượng, mặt nhăn nhó khó coi. "Cao quá, đáng ghét tìm mãi mới được một gốc Thanh La thảo chẳng nhẽ lại bỏ cuộc.
2 Phu xe đánh xe giấu phía sau một lùm cây gần đó, rồi đi trước dẫn đường, đưa hai người Hà đại phu và Diệp Khôn xuyên qua những cây thực vật mọc chắn phía trước, đi thẳng vào vách núi.
3 Thiếu nữ Ngọc Như thấy thiếu niên trên người đầy máu bất tỉnh nhân sự cả người run lên một cái hai hàng lệ tuôn rơi, bất chấp trong người đang mang bệnh nàng không kìm được lòng nhoài người về phía thiếu niên hai tay đặt lên vai thiếu niên dùng hết sức đẩy , giọng nói run run " Đại ca ! Huynh làm sao vậy, huynh mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy".
4 Đọc xong lá thư Diệp Khôn suy nghĩ một chặp gấp lại đặt qua một bên rồi đưa tay với lấy một cuốn sách bề ngoài đã cũ kỹ , giấy đã ngả màu vàng bốn góc có chút nham nhở trên bề mặt cuốn sách có ghi bốn chữ " Dược Phương Bí Thư ".
5 Diệp Khôn cẩn thận để cuốn "Tâm Đắc " xuống bên cạnh rồi với lấy cuốn sách còn lại. Cuốn sách này tuy đã cũ nhưng vẫn giữ nguyên vẹn không có chút tổn hại gì cả, bìa ngoài sách không biết được làm bằng chất liệu gì trông rất cứng cáp và chắc chắn.
6 Diệp Khôn nắm quyền đưa tay bắt trước phong cách của giới giang hồ gật đầu chào thiếu niên một cái nói:“Đình Phong huynh hạnh ngộ ”“Hạnh ngộ ” Thiếu niên cũng gật đầu chào Diệp Khôn một tiếngSau đó ba người cùng nhau tới phòng khách phân biệt mỗi người ngồi xuống một cái ghế bắt đầu trò chuyện.
7 Vạn Đình Phong lấy trong người ra một cuốn sách đưa cho Diệp Khôn nói:“Diệp huynh đây là Vạn Kiếm Quyết huynh hãy cầm lấy, ta nghe Hà đại thúc nói huynh là người thông minh, ta nghĩ trong thời gian ngắn huynh có thể lĩnh ngộ được những tinh túy trong đó”“Cái này.
8 Diệp Khôn điều động linh khí trong người vận động xong một vòng chu thiên, hắn mở mắt ra thở phào một cái , thật không ngờ càng ngày tu luyện càng gặp nhiều khó khăn.
9 Diệp Khôn gõ cửa và gọi mấy lần nhưng không thấy Ngọc Như trả lời , trong lòng nghi hoặc Diệp Khôn đẩy cửa bước vào. Trong phòng không một bóng người,mọi thứ vẫn gọn gàng ngăn lắp.
10 Diệp Khôn mặc trang phục của Hắc Phong Trại nên hắn không việc gì phải nén núp nghênh ngang nhằm hướng cổng chính đi vào. Đúng như dự đoán Diệp Khôn nghênh ngang đi vào không một ai thèm để ý , thi thoảng có vài ánh mắt liếc nhìn hắn một cái rồi thôi.
11 Thiết Bá Sơn cầm Phá Thiên Kích cười hung ác hét lên một tiếng lao vào Diệp Khôn, tiếng “vù vù” xé gió truyền vào lỗ tai, một cỗ áp lực vô hình từ đái hán đè lên người hắn khiến cho Diệp Khôn cảm thấy nghẹt thở.
12 “Chém” Quát khẽ một tiếng, thanh kiếm trên tay Diệp Khôn chém về phía Thiết Bá Sơn , đồng thời hư ảnh thanh kiếm tiên phía trên cũng theo sau mà đến trước nhanh như điện bổ thẳng vào người hắn.
13 Xe ngựa dừng trước một cổng thành , phía trên cổng thành có đề ba chữ lớn Vĩnh Lạc Thành được viết theo phong cách cổ xưa. Phu xe đưa mắt nhìn lên rồi quay đầu, giọng nói truyền vào trong thùng xe phía sau“Công tử , tiểu thư chúng ta đã đến Vĩnh Lạc Thành”“Vĩnh Lạc Thành ? trước tiên chúng ta vào thành tìm một quán trọ nghỉ ngơi đã” từ trong thùng xe giọng nói của một thiếu niên vọng ra.
14 Nhận lấy cuốn sách từ trong tay chủ tiệm ,Diệp Khôn mở ra xem qua một lượt , trong lòng có chút giao động , gấp sách lại hìn chủ tiệm hời hợt nói:“Cuốn sách này ông bán thế nào”“Cuốn sách này là của tổ tiên để lại, thực sự lão cũng không lỡ bán.
15 Trương Tùng hét lên một tiếng đánh bật đại hán ra hai người đứng nhìn nhau tâm tình bất định. " Làm thế nào bây giờ ? Cứ tiếp tục như thế này không phải là cách tốt , huống hồ bọn chúng còn năm tên chưa ra tay" Truơng Tùng trong đầu xoay chuyển thầm nghĩ.
16 “Ngọc Như muội thấy trong người bây giờ thế nào” Diệp Khôn đưa Ngọc Như về phòng nghỉ ngơi đứng một bên ân cần hỏi. “Muội không sao , chất độc đã được giải hết rồi, huynh an tâm” Ngọc như nằm trên giường dịu dàng nói.
17 Buổi sáng , từ trên cao nhìn xuống dãy Hồng Diệp sơn như là một dải lụa hồng uốn lượn trải dài ra hai bên dọc theo đường ranh giới giữa Thanh Châu và Tịnh Châu.
18 Đi được hơn một trăm trượng Diệp Khôn đành phải bỏ lại ngựa vì cây cối khá rậm rạp không thể đi tiếp được nữa. Ngoái đầu hìn lại phía sau , Diệp Khôn vẫn không thể hiểu nổi tại sao hai con mãnh thú kia vẫn cứ bám theo mình.
19 Thời gian lại trôi qua hơn một canh giờ, lúc này có thể thấy được hai con mãnh thú dường như đã sức cùng lực kiệt. Chớp lấy cơ hội Diệp Khôn liền động thủ giúp Bạch Hầu một tay.
20 Vẫn như mọi ngày Bách Hương lâu từ lúc mở cửa cho đến khi đóng cửa khách khứa đến uống rượu ca cẩm vẫn đông vui nhộn nhịp. Từ lầu một cho đến lầu hai lúc nào cũng chật kín không còn bàn trống.