21 "Thì ra là vậy. Thật không ngờ Bạch hầu lại có tình nghĩa như vậy. Diệp huynh cũng thế a" nghe Diệp Khôn kể xong câu chuyện Lục Thiên Hào cũng cảm khái không thôi nói.
22 "Diệp huynh tuy chúng ta đã an toàn đi qua Vụ Ẩm Lâm nhưng vẫn chưa ra khỏi nơi nguy hiểm nên vẫn phải chú ý cẩn thận một chút" Lục Thiên Hào đánh xe ngựa vừa đi vừa quay sang Diệp Khôn nói.
23 Dứt lời Diệp Khôn và Lục Thiên Hào rất nhanh tay phải rút kiếm bước lui về phía sau ba bước. “Tốt ! Các ngươi lên cả đi giết chúng trước rồi tính sau” Trung niên thấy vậy lạnh lùng nói phân phó thuộc hạ phía sau một câu.
24 “Không có cách nào mở nó ra ?” Diệp Khôn nhướng mày hỏi. “Đúng thế. Ta đã thử nhiều cách rồi” Lục Thiên Hào gật đầu nói. Diệp Khôn cầm cái hộp trên nay lật đi lật lại vài lượt xem xét kỹ lưỡng nhưng do ánh sáng từ mặt trăng chiếu xuống không đủ nên hắn không tìm ra được manh mối gì.
25 Lúc này là giữa trưa, đám người Diệp Khôn cùng nhau vào trong thôn tìm một quán trà nhỏ ngồi xuống nghỉ ngơi. Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Khôn đang nói chuyện phiếm với Lục Thiên Hào thì đột nhiên nhướng mày đưa mắt nhìn ra phía đầu thôn.
26 Chia tay huynh muội họ Lục, Diệp Khôn cùng Ngọc Như lập tức lên đường theo hướng nam đi tới Bạch Hạc Sơn Trang. Diệp Khôn muốn nhanh chóng an bài cho Ngọc Như càng sớm càng tốt, hắn còn rất nhiều việc để làm không thể mang theo nàng đi cùng được.
27 Chờ cho Vạn Đình Phong và Hà đại phu ngồi xuống Lâm Thiết Sơn chậm rãi nói tiếp:“Khi đó hai người chúng ta liều mạng đưa Vạn trang chủ phá vòng vây chạy ra ngoài.
28 “Diệp Khôn nếu ta đoán không lầm thì con có thể tu luyện công pháp được ghi trong cuốn sách kia phải không? Như vậy mới có thể giải thích được cho việc chỉ mới ngắn ngủi hơn hai tháng con có thể luyện thành Vạn Kiếm Quyết” Hà đại phu ánh mắt đầy thâm ý nhìn Diệp Khôn nói.
29 Thấy lão giả đứng im nhìn mình ới ánh mắt đề phòng Hà đại phu đoán lão nhất thời chưa nhớ ra mình là ai và có thể lão nghĩ mình là cừu nhân tìm đến cho nên Hà đại phu thở dài nói:“Tiêu Minh, ngươi nhìn kỹ lại xem ra là ai ”“Ngươi.
30 Ngày hôm sau Diệp Khôn và Hà đại phu được Trần Dương an bài cho mỗi người một phòng đằng sau hậu viên để nghỉ ngơi. Do hôm qua thức trắng cả một đêm không được ngủ nên Hà đại phu và Diệp Khôn đều về phòng nằm lăn ra giường ngủ một giấc thậy say mãi đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
31 Tiểu Bạch cầm viên lam ngọc trên tay, nó đưa qua đưa lại trước mặt, nâng lên, hạ xuống, thi thoảng lại lắc lắc vài cái, nhưng vẫn không có phát hiện ra được gì.
32 Đưa mắt nhìn cảnh vật xung quang, Diệp Khôn mở to mắt, há hốc mồm không nói lên lời. Hiện tại hắn không biết mình đang ở đâu, quay sang bên cạnh thì vẫn thấy Tiểu Bạch đang nắm lấy tay mình, bộ dạng của nó cũng không khác hắn là mấy.
33 Diệp Khôn còn chưa kịp định thần lại, thì Tiểu Bạch đã từ trong màn sáng trước mặt bước ra. Trên mặt nó tràn đầy vui mừng, nhìn Diệp Khôn vẫy vẫy tay.
34 “Hô” Diệp Khôn thở ra một tiếng, trên mặt phiền não không thôi. Đã hai ngày trôi qua, hắn làm thế nào cũng không thể đột phá bình cảnh, lên tầng năm được.
35 Ngồi bên cạnh Diệp Khôn, Tiểu Bạch dường như không có bất kỳ lo nắng nào cho hắn cả. Nó chỉ ngồi đó chăm chú nhìn hắn, như đang chờ đợi điều gì đó. Lúc trước ở dưới hồ, Tiểu Bạch thấy Diệp Khôn kêu lên đau đớn, rồi bị chìm xuống hồ.
36 Diệp Khôn lượn một vòng xung quanh Hồi Xuân Đường, thì thấy toàn bộ kiến trúc ở đây đã bị phá hủy, một phần đã bị thiêu cháy. Duy nhất một nơi hầu như không có ảnh hưởng gì, đó là dược viên phía sau hậu viên.
37 Sau khi ngừng hấp thu ánh sáng, cái bình nhỏ bắt đầu biến đổi. Toàn bộ ngân hoa văn bên ngoài, chuyển biến thành màu vàng kim, nhìn rất rực rỡ. Đồng thời ẩn hiện bên trong đó là hai màu đen trắng nhìn rất quỷ dị.
38 Võ Di Sơn là một dải núi dài, nằm ở phía nam Tịnh Châu. Con đường chính nối liền Kính Châu, Tịnh Châu, Thanh Châu lại đi qua đây. Cho nên, nó cũng là con đường huyết mạch của các thương lái, cũng như tiêu cục.
39 Thấy vẻ vặt sợ hãi của thiếu niên và thiếu nữ, Diệp Khôn trong lòng khẽ động, cũng không nói gì. Hắn bước tới gần chỗ hai người, giữ khoảng cách khoảng mười trượng.
40 Nói đến việc gia nhập một môn phái tu tiên, thử hỏi tán tu như bọn họ ai lại không muốn chứ. Chẳng qua, để đạt được đủ điểu kiện của các môn phái đưa ra, thì lại khó càng thêm khó.
Thể loại: Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 29