101 “Hắc hắc. Điều đó là tất nhiên, ngươi cũng không cần bận tâm. Trước hết, chuẩn bị tốt việc kia đã. ” Tà Liên thấy thái độ của Chu Tề như vậy, cũng không có tỏ ra bất mãn, cười hắc hắc nói.
102 "Tốt! Vậy cô nương nghe cho kỹ, kế hoạch của ta là như thế này. . . "Diệp Khôn khẽ gật đầu, chậm rãi nói. Nửa ngày sau. Điền Lăng ngồi nghe Diệp Khôn thảo luận về kế hoạch của hắn, sắc mặt nàng thay đổi liên tục.
103 "Ha ha, Diệp đạo hữu nói không sai, chính là Mộc sư muội. " Vương Lữ cười ha hả, thản nhiên nói. "Đúng là nàng ta. "Diệp Khôn đoán không sai, nghĩ đến Mộc Nhã Hương, trong lòng hắn có chút động dung, thì thào tự nói một mình.
104 Diệp Khôn và Điền Lăng vừa bước ra khỏi thông đạo, liền xuất hiện trước một cánh cổng lớn. Phía trên cánh cổng được viết ba chữ lớn "Thính Nguyệt Lâu", với một phong cách cổ xưa.
105 Theo sự sắp đặt của Tĩnh Nguyệt Tiên Tử, Diệp Khôn được an bài tại một căn phòng nhỏ ở phía đông Thính Nguyệt Lâu. Đợi cho người tỳ nữ rời khỏi, Diệp Khôn đưa mắt nhìn ngó xung quanh, đánh giá nơi đây một lượt.
106 Thời gian cứ thế trôi qua. Ở một bên, Ngạo Vân Tử hỏi, còn Diệp Khôn trả lời. Bất chi bất giác, một canh giờ đã trôi qua. Lúc này, Diệp Khôn tâm tình bất định, mặt hơi cúi xuống, hai tay nắm chặt đứng yên một chỗ, không dám ho he một chút nào.
107 “Mộc sư đệ, ngươi trước tiên hãy mang bí thuật này đưa cho tiểu tử Diệp Khôn tu luyện trước tiên, để hắn tu bổ thể chất linh căn đến trình độ tốt nhất.
108 Bên trong đại sảnh Thính Nguyệt Lâu, Tĩnh Nguyệt Tiên Tử cùng với Trương Vĩnh và Mộc Chính Đoàn, tựa hồ đang trò chuyện gì đó, bộ dạng của ba người dường như rất cao hứng.
109 Những ngày tiếp theo, Diệp Khôn một bên sao chép điển tịch ra ngọc giản, một bên tiến nhập vào trong Lam Ngọc hảo hảo nghiêm cứu. Chẳng mấy chốc, với thời gian gần một năm ở trong Lam Ngọc, Diệp Khôn đã đem toàn bộ những gì được ghi trên điển tịch, ghi nhớ hết trong đầu.
110 Lặng lẽ ngồi một mình trong phòng, Diệp Khôn chốc chốc lại mân mê ngọc giản trên tay, vẻ mặt trầm tư, như là đang suy nghĩ điều gì vậy. Không biết trải qua bao lâu, Diệp Khôn thu lại ngọc giản cất vào trong người.
111 Làm xong đâu đấy, Diệp Khôn thả lỏng toàn thân, hai chân xếp bằng, đi vào trạng thái nhập định. Nửa ngày sau, Diệp Khôn mở bừng hai mắt. Tinh quang trong mắt hắn lóe lên, khẽ gật đầu tự đánh giá bản thân.
112 "Chuyện gì đang xảy ra mới mình thế này. Không lẽ là do Hồi Xuân Đan? Không đúng, tuyệt đối là không phải rồi, đan dược này đâu có vấn đề gì. "Diệp Khôn sắc mặt thay đổi liên tục, cả kinh nói.
113 "Tiểu quỷ, ngươi thật là. . . "Diệp Khôn thoáng cái trở lại bộ dạng bình thường, ánh mắt chăm chú nhìn vào Tiểu Bạch âm thầm đánh giá nó một lượt. Tiểu Bạch bộ dạng vẫn như trước, hai tay gãi đầu cũng đảo mắt nhìn qua thân mình mổi lượt, nhưng cũng không có biểu hiện gì khác.
114 Tổng đà Ngũ Hành PháiBên trong đại sảnh, hơn mười người đang ngồi nghị luận việc gì đó rất sôi nổi. Ở vị trí thượng tọa, không phải ai khác, đúng là Ngạo Vân Tử chưởng môn Ngũ Hành Phái.
115 "Ha ha. Nghiêm Hà sư huynh quả nhiên lợi hại, nhanh như vậy đã phát hiện ra tiểu đệ rồi. "Một giọng nói sảng khoái vang vọng từ bên ngoài vào. Thuận theo đó, không gian tại lối vào đại sảnh một hồi vặn vẹo, liền xuất hiện một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, dung mạo anh tuấn, bộ dạng rất tiêu sái, thong dong bước vào.
116 Diệp Khôn rời khỏi mật thất, trên mặt tràn đầy niềm vui. Trong một tháng gần đây, vì muốn đột phá bình cảnh, Diệp Khôn đã gặp phải trăm cay nghìn đắng.
117 Diệp Khôn còn chưa nói hết câu, lão giả đã khoát tay chặn lại, hai mắt lão híp lại, thản nhiên nói. "Ta là người như thế nào, tiểu tử ngươi không cần để tâm.
118 "Nói như ngươi, thì đây cũng đâu phải tin tốt gì chứ?" Lão Tam thất vọng, nói. "Còn không phải là tin tốt? Ngươi thử nghĩ xem, chúng ta ở đây chờ đợi biết bao nhiêu là năm tháng rồi, nhưng cũng không tìm được người như ý.
119 Tổng đà Ngũ Hành Phái, Tàng Kinh Các. Đứng bên cạnh cửa vào Tàng Kinh Các, một thiếu niên chừng mười tám tuổi, dung mạo bình thường, vận một bộ đồ màu nâu, nhìn rất tầm thường.
120 “Cái này. . . thật sự là Ngọc La Phù Lệnh. Thật không ngờ, ngươi lại có được nó. Xem ra, phúc duyên của ngươi với vị tiền bối kia thật lớn a. ” Lão giả hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt tràn đầy hâm mộ, nhìn Diệp Khôn nói.