121 Cầm ngọc giản đặt lên trán thử lại lần nữa, thần thức của Diệp Khôn vẫn như lúc trước, vừa mới đi vào liền bị dội ngược trở lại. Diệp Khôn cau mày, nhất thời hắn không nghĩ ra được ngay nguyên nhân là do đâu.
122 “Tiền bối! Xem ra ngài rất chú trọng đến tiểu tử này?”Vừa thấy lão giả xuất hiện, Tư Bình cũng không có kinh ngạc, ngược lại mừng thầm, vội cung kính nói.
123 Xuân qua, thu đến, đông lại về. . . một năm thời gian thoáng trôi qua rất nhanh. Đối với người bình thường mà nói, một năm thời gian, cũng chẳng phải là dài, tuy nhiên từng ấy thời gian, cũng có thể để cho người ta làm được rất nhiều việc rồi.
124 Trong lòng đã có chủ ý, Diệp Khôn vươn vai làm vài động tác nhẹ, thả lỏng toàn thân. Sau đó, hắn hướng về phía dược viên di tới. Đến bên cạnh dược viên, Diệp Khôn đảo mắt nhìn qua một lượt, khóe miệng nở nụ cười mỉm, cánh tay hắn khẽ lật, một cái ngọc giản liền xuất hiện trong lòng bàn tay.
125 Nghe Dương Lâm nói vậy, trong lòng Diệp Khôn khẽ động, hơi trầm tư một chút nói: "Dương sư huynh, theo như đệ biết, quả thật là nếu đệ tham gia thí luyện này, chỗ tốt đạt được thì không cần nói.
126 Cách Ngũ Hành Phái khoảng sáu trăm dặm về phía tây, một vùng đất khô cằn, linh khí ở đây rất chi là mỏng manh, thi thoảng mới có một vài chỗ tương đối nồng đậm một chút.
127 Một canh giờ trôi qua, lúc này bên dưới quảng trường cũng không còn thấy có người ra vào nữa. Những người có mặt ở đây, vẫn bộ dạng như cũ, yên vị ngồi một chỗ, nhưng sắc mặt và bờ môi mỗi người vẫn có chút thay đổi.
128 Nửa canh giờ sau, Diệp Khôn và Dương Lâm đang thì thầm truyền âm trò chuyện với nhau. Đột nhiên, Diệp Khôn nhướng mày, tinh quang trong hai mắt lóe lên, nhìn về phía cửa vào của Bảo Vân Ngọc Tháp.
129 Hà Phu Tử thấy cảnh này, cũng không tỏ vẻ gì thêm, sau khi nghị luận cùng những trưởng lão của các môn phái khác một chặp. Liền quay ra nói. “Được rồi! Các ngươi cũng nên tiến vào Bảo Vân Ngọc Tháp a”Nghe thấy vậy, những người tham gia thí luyện, đảo mắt nhìn nhau, tỏ vẻ đưa đẩy, nhất thời chưa có ai nguyện ý bước lên tiến vào.
130 Trên không trung một cánh rừng rộng lớn, một đạo hồng quang lấy tốc độ rất nhanh xẹt qua, chỉ lưu lại một vết tích mờ nhạt thoảng qua trong gió. Mà bên trong đạo hồng mang đó, là một thiếu niên tướng mạo nho nhã, vận một bộ y phục màu trắng nhiều chỗ bị xé rách, trên thân hắn mà một lớp khí màu hồng, lượn lờ xung quanh.
131 Mã Độc Nha gặp tình cảnh này, trong lòng cả kinh vội lùi ra xa hơn chục trượng, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi. Đạo hắc mang kia nhìn như tầm thường, nhưng đó chính là một bí thuật độc môn mà hắn đã tu luyện tới mức đại thành, chuyên dùng để ám toán người khác.
132 Thời gian không biết trải qua bao lâu, Diệp Khôn thở ra một ngụm trọc khí, sắc mặt có chút khởi sắc hơn khi nãy, khí tức trên người cũng ổn định lại rất nhiều.
133 Phía trên một hồ nước nhỏ rộng hơn năm mươi trượng, hai đạo độn quang một thanh, một hồng từ xa kích bắn tới, xoay quanh một vòng rồi dừng lại trên không, theo đó hào quang thu lại liền xuất hiện hai bóng người.
134 Đột nhiên có người xuất hiện, lại còn có chủ ý muốn giao dịch với Bính Hải Sa. Trần Hoài Minh và Đan Nhược Yên cả kinh, bốn mắt nhìn nhau. Thoáng tự định giá một chút, hai người cũng đã nhận ra người vừa xuất hiện là ai.
135 Một canh giờ sau, bên trong thạch động cách đó không xa. Có ba bóng người đang ngồi quanh một cái bàn đá được kiến tạo tạm thời, ở giữa trung tâm thạch động.
136 Diệp Khôn thở dốc vài cái, cũng không trả lời câu hỏi của Dương Lâm, mà chọn lấy một chỗ khoanh chân ngồi xuống vận khí điều tức.
137 Đợi cho Diệp Khôn và Dương Lâm rời đi. Lúc này, Đan Nhược Yên lên tiếng hỏi: "Sư huynh, cứ để bọn họ đi như vậy sao?""Còn có thể như thế nào nữa, bọn họ đã không muốn đi cùng chúng ta thì thôi đi.
138 Vốn dĩ Diệp Khôn có chủ ý như vậy, cũng không phải là thực tâm hắn muốn. Dù gì đối phương cũng chính là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, không thể đơn giản nói chém giết là chém giết được.
139 Thấy đối phương đã hành động, Diệp Khôn thu hồi ẩn nặc và liễm khí thuật, thân hình lóe lên một cái, xuất hiện bên cạnh gốc cây cổ thụ.
140 Trung niên nghe Diệp Khôn nói vậy, tỏ ra kinh ngạc, sững sờ một hồi thật lâu, cười lớn nói: "Tiểu tử, lá gan của ngươi cũng lớn a? Lại còn muốn ra điều kiện với ta.