681 Ánh sáng kia chậm rãi thu nhỏ lại, vô số ánh sáng vàng xoay tròn. Oán khí trên người từ hồng đậm dần dần trở nên nhạt hơn, rốt cuộc hoá thành một thân ảnh màu trắng.
682 Phía sau truyền đến từng tiếng thị nữ bối rối la lên: "Vương gia, Vương gia, ngài không thể đi vào, rất xui. . . . . . " Đầy phòng toàn mùi máu tánh, trên chăn, trên quần áo.
683 Từ bên trong đầu vang vọng lại những tiếng on gong vo ve, không khí trong lồng ngực như là chen ra từng chút từng chút một. Trước mắt từng đợt biến thành màu đen.
684 Cũng không biết trải qua bao lâu, Long Phù Nguyệt từ từ tỉnh lại. Trước mắt chứng kiến là sa màn gần như nhìn không ra màu gì , trong phòng có một loại hương vị cỏ cây rất kỳ quái.
685 Bên ngoài trăng lạnh như nước, nàng nhịn không được rùng mình một cái. Dùng cánh tay ôm lấy thân mình, hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, trước tiên nàng muốn biết rõ mình là bị hắn ném tới nơi nào.
686 Bà ta không nói lời nào thì thôi, vừa nói ra đã làm cho Long Phù Nguyệt hoảng sợ. Thì ra người này là một nữ nhân! Nàng còn tưởng rằng là điếm lão bản, thì ra là lão bản nương.
687 Dù sao cũng không muốn có án mạng ngay tiểu điếm của mình, mặt bà ta đen như tờ giấy, vội lấy cho Long Phù Nguyệt hai cái bánh bao nóng cùng một bình nước ấm: "Ngươi dằn bụng trước đi, hiện tại quá muộn, thật sự không có cách nào khác nhóm lửa.
688 Luồng ánh sang trắng đó thập phần mỏng manh, cũng miễn cưỡng có thể thành hình, ở trên người của nàng vờn quanh một vòng, trên người cuối cùng không còn đau đớn như vậy nữa.
689 Long Phù Nguyệt hừ một tiếng: "Yên tâm! Căn phòng trọ rách nát này có mời ta đến, ta cũng không thèm đến. Ta ăn no sẽ đi ngay. " Lão bản kia nương yên tâm mà đi.
690 Tiếng cười tạm dừng một lát, không khí lập tức going như bị ngưng đọng lại. Khi nào thì nàng lại trở nên đáng ghét như thế rồi? Trong đó có một người lắp bắp : "Vương.
691 Giờ phút này chợt nghe nàng gọi xưng hô ra ngày cũ, Tiểu Lý tử thực sự ngẩn ra, băng trên gương mặt thanh tú kia dường như tan ra một ít, hắn há miệng thở dốc, đang muốn nói gì đó, , một người bên cạnh cười lạnh nói: "Cái gì ban đầu với hiện tại ? ! Sớm đã làm gì! Cút! Cút! Cút! Vương gia nói, ngài ấy không bao giờ muốn nìn thấy ngươi nữa, ngươi đừng nằm mơ nữa.
692 Nếu như lúc trước, chút việc nhỏ ấy đương nhiên sẽ không làm khó được nàng. Nàng dầu gì cũng có công phu , dung công phu phi hổ trèo tường thì quá bình thường.
693 Trong tay gắt gao nắm chặt túi tiền nho nhỏ đó, giống như nắm chặt tất cả tánh mạng của mình, chặt đến mức mồ hôi túa ra từng đợt. Tinh thần nàng vẫn hoảng hốt , không đề phòng bị một nam tử đụng phải.
694 Long Phù Nguyệt có một chút buồn bực, rốt cuộc là ai làm ra trận chiến lớn như vậy ? Cũng có chút giống cảnh tượng Trạng Nguyên diễu phố ở tivi diễn.
695 Nàng thất tha thất thểu chen lấn chạy vọt tới, ở phía sau điên cuồng đuổi theo. Miệng điên cuồng quát to : "Đại Vũ Mao, đại Vũ Mao! Ta muốn gặp ngươi.
696 Đại Vũ Mao, van cầu ngươi, tới gặp ta, nghe ta giải thích. . . . . . " Thân thể của nàng lung la lung lay, trước mắt một trận một trận biến thành màu đen, lại mạnh mẽ chống đỡ không được rồi ngã xuống.
697 Tất cả những thanh âm hoan hô trong nháy mắt tạm dừng, ngã tư đường vốn dĩ ầm ỹ vô cùng, bỗng dưng có một khoảnh khắc im lặng. Bọn họ đồng loạt ủng hộ thái tử —— Tại sao lại chạy trở lại đây? Sắc mặt Phượng Thiên Vũ tái nhợt như tờ giấy.
698 Khóe miệng vừa nhếch, xả ra một nụ cười tội nghiệp: " Vũ Mao chết tiệt, Vũ Mao thối, Vũ Mao xấu xa, ta thật vất vả mới quay trở lại thân thể này, ngươi lại bắt ta cút —— Ta lăn xa rồi, sẽ không về được nữa đâu.
699 Trước mắt Phượng Thiên Vũ tối sầm, sắc mặt nháy mắt tái nhợt. Trong lòng sợ hãi giống như cỏ dại sinh trưởng tốt. Người trong lòng trên người nóng như than lửa, trên người khắp nơi là trầy da, máu ứ đọng do va chạm.
700 Không được, thật sự không được. Mất máu rất nhiều, đang trong tháng lại bị phong hàn như vậy, thân thể của nàng giống như một chú rối gỗ rách nát, rốt cục sắp tan mất.