721 Vù! Mắt thấy tiến vào vòng tay ấm áp thơm mát, cái đuôi của nó đã bị một bàn tay to nắm lấy. Chỉ nghe thanh âm lành lạnh của Phượng Thiên Vũ truyền đến: "Phù Nguyệt, đừng ôm nó, con hồ ly này rất sắc.
722 Nàng đưa mắt nhìn đại sư huynh, thấy đại sư huynh đã gầy không ít so với nửa năm trước, nàng từ trong miệng Phượng Thiên Vũ, đã biết chuyện sau khi nàng đi rồi.
723 Hơn nữa mỗi lần đi ra đều đem nàng che phủ giống như cái bánh chưng. Ngoài hai con mắt, toàn bộ mọi thứ còn lại đều băng bó kín mít. E sợ nàng lại bị phong hàn.
724 Chạng vạng hôm nay, Long Phù Nguyệt sảng khoái tắm rửa thật sạch sẽ, nàng cố ý ướp thêm một ít nhánh hoa hồng, để cho thân thể trở nên thơm mát. Sau đó liền mặc một bộ y phục bằng sa mỏng, ở trong phòng chờ Phượng Thiên Vũ đến.
725 Ngươi không thương ta! Vũ Mao thối, ngươi chê ta mập có phải không? Hu hu, ta không muốn ở chung một chỗ với ngươi nữa, ta muốn đi tìm đại sư huynh. .
726 Ánh mắt Phượng Thiên Vũ thâm trầm giống như biển sâu không thấy đáy, lại còn có một chút do dự mãnh liệt: "Phù Nguyệt, ta rất sợ. ""Sợ? Sợ cái gì? Ta cũng không phải hổ dữ a.
727 Nghiêng người, liền đem nàng đặt ở dưới thân. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ bừng, không dám chăm chú nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn. Vốn dĩ sâu như biển, giờ phút này lại mang theo lửa nóng , biến thành lốc xoáy sâu không thấy đáy làm cho người ta mê muội, hít thở không thông.
728 Phượng Thiên Vũ híp mắt nhìn nàng, cánh môi khẽ nhếch, vẽ ra một chút khó lường ý cười. Đều nói nữ nhân xinh đẹp là yêu, nhưng trước mắt hắn, đồng dạng là yêu, nhưng lại giống như mang theo một loại ma lực kỳ dị làm cho người ta bị lạc.
729 Môi bỗng nhiên hạ xuống, khắc ở trên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của nàng. Long Phù Nguyệt bị những lời này của hắn thẩm thấu vào lòng nhất thời choáng váng rồi, trong lòng tràn đầy cảm động, kìm lòng không đậu lại rơi vào vòng tay ấm áp của hắn.
730 Lặng lẽ đem khuôn mặt nhỏ nhắn đưa qua, nhẹ nhàng ở trên môi hắn hôn khẽ một cái, động tác nàng mềm nhẹ, giống như chuồn chuồn lướt nước. Nàng tựa như một chú mèo trộm tinh , cảm giác hạnh phúc trong lòng tựa hồ muốn tràn đầy đi ra.
731 Trong lòng cũng đang kêu rên, ô ô, nàng thật. . thật sự muốn ngủ một giấc thật dài a, nhưng nếu cứ tiếp tục giằng co như thế này, sớm hay muộn thân sẽ trống rỗng.
732 Long Phù Nguyệt mở to mắt, đã thấy Phượng Thiên Vũ đứng ở trước giường của nàng tền. Trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện nụ cười tủm tỉm , giống như đại hôi lang đang dụ dỗ tiểu hồng mao : "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta dẫn nàng đi xem một thứ nhé.
733 Lại quay đầu hướng về phía mấy người. . . con gái kia nói: "Nhanh đến thi lễ với Thái Tử Phi, về sau sẽ do nàng quản thúc dạy dỗ các ngươi. "Mấy thiên kim tiểu thư kia quả nhiên nhanh chóng tiến đến.
734 Thủy Diệu m! Thiếu nữ này dĩ nhiên là Thủy Diệu m!Nàng không phải là hoa khôi ở Bất Dạ cung sao?Tại sao lại ở chỗ này?Nơi này dù sao cũng là hoàng cung trọng địa a, làm sao có thể cho phép một kỹ nữ tiến vào?Cũng không phải Long Phù Nguyệt xem thường kỹ nữ, mà là quả thật rất kinh ngạc.
735 Thủy Diệu m kia lại nhìn Long Phù Nguyệt một chút, nhẹ nhàng quỳ gối: "Tiện thiếp tham kiến Vương Phi, Vương Phi, triều phục Thái Tử Phi này là thái tử gia tự mình đốc xúc Thượng Y Phường thêu chế , Vương Phi mời thử xem có vừa người hay không.
736 Thủy Diệu m bùm quỳ xuống: "Khởi bẩm Vương Phi, trang điểm như thế là xứng với bộ xiêm y này. Thanh thuần là không làm được. . . . . . ""Vậy cũng không thể đem mặt của ta bôi giống như mông con khỉ như thế! Phấn này rất đỏ! Xóa, xóa!" Tự mình cầm một khăn tay liền lau, tẩy sạch sẽ lớp hóa trang kinh người trên mặt.
737 Nàng nhìn thủy Diệu m liếc mắt một cái, thấy đôi mắt nàng ta đỏ hồng, ra dáng như cô dâu nhỏ bị ấm ức, trong lòng lại càng không tự tại. "Phù Nguyệt, làm sao vậy? Tại sao không nói chuyện?" Bên ngoài lại truyền tới thanh âm của Phượng Thiên Vũ.
738 Kìm lòng không đậu quay đầu nhìn thoáng qua địa phương vừa mới vấp chân, nơi đó vô cùng bằng phẳng, ngay cả cái hố nho nhỏ đều không có, vậy nàng làm sao có thể ngã sấp xuống ?Nàng cúi đầu suy nghĩ kĩ lại, chợt nhớ tới vật vướng chân mình ban nãy thật sự rất mềm mại, giống như bàn chân của một người nào đó.
739 Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ nhất thơi chuyển sang lạnh lẽo: "Các ngươi hầu hạ Vương Phi thay quần áo như thế nào? ! Hại Vương Phi ngã thành như vậy, người đâu!"Bên ngoài sớm có thị vệ hầu hạ , nghe tiếng liền tiến vào.
740 Khoát tay áo, Thủy Diệu m như được đại xá, dập đầu lia lịa vội vàng bước đi. Nàng còn chưa đi ra khỏi cửa, liền có hai thị vệ che ở trước mặt của nàng.