661 Nàng vội vàng đi về hướng cửa phòng, không ngờ vừa mới mở cửa ra, đã bị một đạo bạch quang đánh vào người. Nàng A một tiếng sợ hãi, lùi về phía sau từng bước.
662 Phượng Thiên Vũ giờ phút này thật ra vô cùng thanh tỉnh, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị, gần như không có biểu tình gì. Hắn ngồi phía sau thư án, thất thần một hồi liền lấy ra một quyển bản đồ, nhẹ nhàng xem xét.
663 Trong lòng Long Phù Nguyệt kích động: “Hai người? Hay là hắn tìm kiếm là ta cùng Hoa đại ca? Chẳng lẽ hắn đã nhận ra thân phận của ta?” Trái tim phốc phốc nhảy loạn, đem hoàn cảnh từ lúc cùng Phượng Thiên Vũ gặp lại cẩn thận nhớ lại một phen, tựa hồ mỗi lần hắn đều thử mình….
664 Thì ra trong lúc vô tình, mình đã tổn thương hắn sâu như thế! Nhưng hai lần rời đi này, nàng thật không cố ý, đều là thân bất do kỷ. Nghe được câu cuối cùng của Phượng Thiên Vũ, nội tâm nàng bỗng nhiên trầm xuống.
665 Phượng Thiên Vũ cũng không có truy lại đây, hắn như trước nhìn chằm chằm chỗ nàng vừa mới đứng, tay không xác định đưa về phía trước tìm loạn: “Phù Nguyệt, nhất định là nàng đúng không? Nàng đang ở bên cạnh ta đúng không? Vì sao không trả lời? Mau ra đây!” Thanh âm của hắn có chút ám ách cùng run run, không giống như ngữ điệu bình thường.
666 Hắn uống hết một bình lại một bình, Long Phù Nguyệt thấy thần thái hắn cô đơn, trong lòng cực đau, nhưng không có cách nào hiện thân an ủi. Chỉ có thể trong mong nhìn hắn, nước mắt giống như vòi nước, tích tích rơi xuống.
667 Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, đã giờ này, Long Vương Phi vẫn chưa đi nghỉ sao? Hay là vừa mới rời giường? Dù sao hiện tại hẳn cũng đã hơn bốn giờ sáng.
668 Nhớ lại tờ giấy trong hốc cây ngày trước, Long Phù Nguyệt rốt cuộc đứng ngồi không yên, trực tiếp đứng lên! Các nàng không phải là cùng với Lúc Vương gia kia liên hợp mưu hại Đại Vũ Mao chứ? Chiêu Tuyết đi vào phòng, nhìn Long Vương Phi cười: “Tốt lắm, Thành công! Công lao của Vương Phi không nhỏ, một khi đại sự của Vương Gia nhà ta hoàn thành, đối với Vương Phi nhất định sẽ có phong thưởng.
669 Đúng thời khắc hắc ám nhất thì đêm lại xuống, nhưng cũng biểu thị trăng sáng sắp lên, mặt trời sắp lặn……… Long Phù Nguyệt bất chấp là mình không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
670 Khi bốn cửa thành này đóng lại, thì dù hắn có bản lĩnh kinh thiên động địa cũng không thể chạy thoát được! Khuôn mặt nhỏ nhắn đen đen của Long Phù Nguyệt không thể đen thêm nữa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, cho dù là chết thì cũng phải chết cùng hắn.
671 Nói tới đây, lập tức sửa lại: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Bọn họ đều là vệ binh của ta, sao lại là của Thiên Khu quốc được chứ?” Phượng Thiên Vũ cười lạnh: “Lục ca, xem ra ngươi đã sống an nhàn, sung sướng quá lâu rồi, không lẽ ngươi đã quên mất, nước ta không có loại nỏ Thiên Toàn?” “Hừ, sao lại không có! Ngươi cho rằng loại nỏ này chỉ có Thiên Khu quốc mới có thể tạo ra sao? Đội vệ binh của ta cũng có thể tạo nên.
672 Phượng Thiên Vũ cười ha hả: “Lục vương gia, tiêu chuẩn của ngươi đối với mình và đối với người khác rất khác nhau đó. Ta cùng Cổ Nhược quan hệ không tệ thì thành tội phản quốc, ngươi cùng nữ vương Thiên Khu quốc cấu kết làm bậy thì nrrn gọi là gì nhỉ? Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đã cùng nữ vương kia nằm trên một giường?” Câu này của hắn đúng là làm long trởi lở đất, tướng sĩ trên thành nhất thời ồn ào.
673 Nghe Phượng Thiên Vũ yêu cầu xem thánh chỉ, hắn cười lạnh một tiếng: “Phụ hoàng bệnh nặng, nên không thể hạ thánh chỉ được, nhưng người đã giao Binh phù cho ta, lệnh ta phải truy bắt ngươi!” Từ trong người cẩn thận lấy ra một cái túi gấm màu vàng, mở túi ra, từ bên trong tối thui liền có một vật gì đó toả ánh sáng rực rỡ.
674 Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phượng Thiên Diệp, cả giận nói: “Lục nhi, ngươi không nghĩ rằng sẽ có một ngày như thế này ư?! Ngươi đại nghịch bất đạo, đầu tiên là dùng thuốc độc hại chết thái tử, sau lại giam lỏng trẫm, hiện tại lại muốn giả truyền thánh chỉ hại chết đệ đệ của ngươi, nghịch tử như ngươi vậy còn không bằng cầm thú, còn mặt mũi nào để sống trên đời? Còn không mau xuống đây nhận lấy cái chết!” Phượng Thiên Diệp vừa thấy lão hoàng đế đi tới , liền biết toàn bộ âm mưu của mình đã bị bại lộ, đã không còn đường lui.
675 Phượng Thiên Vũ vẫn mỉm cười: “Đây mới thực sự là Binh phù! Cái trong tay ngươi, là đồ giả!” Vươn tay lấy cái Binh phù trong tay Phượng Thiên Diệp, dùng một chút sức của hai ngón tay.
676 Bây giờ bầu trời dần sáng lên, mặt trời sắp lên rồi. Phía cuối trời một ít mây nhuộm màu đỏ, mặt trời sẽ nhanh chóng nhô lên. Long Phù Nguyệt biết mình không thể gặp ánh mặt trời, đang định trốn vào trong kiệu của Phượng Thiên Vũ.
677 Nàng cật lực giằng co: “Ta không muốn tiếp tục làm một đứa trẻ! Ta không muốn rời khỏi Đại Vũ Mao!” Hoa Bão Nguyệt không thèm quan tâm tới lí lẽ của nàng, đem nàng bỏ vào trong tay áo, rồi đi nhanh như chớp.
678 Nàng đến từ hiện đại, nên cũng có một chút kiến thức về y học. Máu chảy thành như thế này, thì không chừng đứa nhỏ thật sự không giữ được. Hài tử đáng thương, nàng còn chưa được ở bên nó một ngày, vậy mà nó đã chết non rồi! Trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ, tựa hồ đang đau đến cực hạn.
679 Long Phù Nguyệt tức giận đến mức toàn thân run lên: “Nữ nhân này thật sự là cố ý! Hài tử đáng thương của mình đã bị nàng ta giết chết như vậy ……” Chợt thấy một luồng hồng quang từ trên người Long Vương phi tràn ra, dần dần ngưng tụ thành hình người, vẫn là hình dáng của Long Vương phi, với hận ý điên cuồng trên mặt.
680 Cục cưng đáng thương…. . Nàng thậm chí còn chưa có cảm nhận được sự tồn tại của nó, bây giờ chỉ có thể đem nó đẩy ra ngoài. Nàng muốn bằng bất cứ giá nào cũng bảo vệ đứa bé này, nhưng …… là đến mức thế này, thật sự là không giữ được…….