601 Không khỏi trừng mắt liếc nhìn anh trai. Nàng nói không muốn xem mặt , không nghĩ tới vẫn bị anh trai lừa đến đây. . . . . . Hoa Bão Nguyệt nhìn lướt qua trên người Long Phù Nguyệt, đáy mắt bỗng nhiên hiện lên một chút kinh ngạc.
602 Một câu này của hắn vừa mới thốt ra, Long Phù Nguyệt cùng Long Phù Hiên giật nảy mình. Long Phù Hiên giật mình ngẩng lên đầu nhìn hắn: "Hoa ca, làm sao anh biết.
603 Người nọ nhíu nhíu lông mi như khói nhẹ, miễn cưỡng cười, vỗ vỗ đầu Long Phù Hiên : "Tiểu cổ sư, anh và em gái của cậu vừa gặp đã thân, anh và con bé trò chuyện, cậu đến phía trước thúc giục thức ăn mang nhanh đến, tại sao hôm nay mang đến chậm thế? Đại gia sắp chết đói rồi!" Long Phù Hiên sững sờ một chút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoa Bão Nguyệt một cái, Hoa Bão Nguyệt lại hướng hắn nháy mắt mờ ám.
604 Hoa Bão Nguyệt tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn nàng, lười biếng nếm một ngụm trà: "Ta nghĩ, em nhất định có một câu chuyện xưa rất dài để nói cho ta nghe rồi, ta thích nhất nghe chuyện xưa, cô bé con, em có thể bắt đầu bài giảng rồi, nếu chuyện xưa này có thể làm động lòng đến ta, nói không chừng ta sẽ giúp em.
605 Long Phù Nguyệt đương nhiên không biết một đoạn này chuyện ly kỳ này của hắn. Ngẩn ngơ, bỗng nhiên đôi mắt đong đầy ánh sáng nhìn hắn: "Nói như vậy anh thực sự đã gặp qua Nuwa nương nương? Wow, nhưng nàng là thần tiên thời viễn cổ a, có xinh đẹp hay không? Hay là nàng thấy anh là hồ ly tinh, sợ anh làm hại nhân gian, cho nên mới muốn trừng phạt anh?" Hoa Bão Nguyệt trừng mắt liếc mắt nhìn nàng: "Là nàng ta thiếu chút nữa làm hại nhân gian được không? Ngươi cho là tất cả tinh quái đều là đến đảo điên nhân gian ?" Long Phù Nguyệt khô khốc nở nụ cười cúi mặt xuống, thực chân chó nói: "Hoa đại ca, anh là hồ tiên mà, mới sẽ không làm hại nhân gian, là em nói sai rồi, anh đừng trách móc.
606 Hoa Bão Nguyệt nhìn nàng: "Thế nào? Em còn muốn trở về không?" Long Phù Nguyệt cắn cắn môi, gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên phải đi về!" Mặc kệ kết quả như thế nào, nàng cũng muốn trở về nhìn xem.
607 Lại đánh giá một chút Long Phù Nguyệt: "Em đã chuẩn bị xong?" Long Phù Nguyệt gật gật đầu. Không nói gì. Hoa Bão Nguyệt thở dài: "Em không trực tiếp nói với anh trai của em chứ? Về sau anh trai em biết ta đem em trả về cổ đại không biết có thể truy sát ta hay không.
608 Hoa Bão Nguyệt huýt sáo, cười ha hả: "Được! Quyết tâm khá lớn!" Từ trong lòng lấy ra một cái la bàn hình dáng đen nhánh gì đó: "Nha đầu, trong lòng suy nghĩ đến triều đại mà em muốn xuyên qua, dù sao em cũng đã ở bên kia một thời gian, bên kia còn lưu lại hơi thở của em, có lẽ sẽ không xuyên sai triều đại.
609 Quả nhiên là không chỉ có chấn động, chỉ có càng chấn động hơn thôi! Long Phù Nguyệt hoàn toàn bị sét đánh trúng. Nhìn Hoa Bão Nguyệt bên cạnh liếc mắt một cái, lại bỗng nhiên mở to hai mắt.
610 "Ai, lần này trộm luân hồi bàn cùng khu ma phục của nàng, không biết nàng có thể tức giận đến lột da hồ ly của ta hay không?" Long Phù Nguyệt thấy vẻ mặt hắn bỗng nhiên cổ quái, bộ dạng giống như trầm tư, có chút buồn bực.
611 Long Phù Nguyệt kinh hồn chưa định thần lại, nhìn chung quanh. Nơi này là một vùng quê, dưới chân cỏ khô thật cao, cách đó không xa có một cây to đã khô lá, gió thổi qua, những chiếc lá khô tung bay, những chiếc lá đầu không còn lại chút gì.
612 Một câu đem Long Phù Nguyệt ngậm miệng không nói nên lời. Sau một lúc lâu mới nói: "Vậy làm sao bây giờ?" Hoa Bão Nguyệt thở dài: "Ta đành phải tốn kém một chút đi mua uội bộ y phục nữ.
613 Trước mắt Long Phù Nguyệt tối sầm, suýt nữa ngất đi! Nàng ta đã mang thai, nàng ta đã mang thai rồi! Đứa nhỏ là của ai? Không phải là Phượng Thiên Vũ chứ? Nói như vậy, hắn không hề nhìn ra khối thân thể này đã thay đổi thành người khác? Hắn rốt cuộc vẫn cùng vị Long Phù Nguyệt công chúa chân chính này ở cùng một chỗ? ! Nhìn dáng vẻ nàng, y phục hoa lệ của nàng rất không tồi.
614 Long Phù Nguyệt ở cách nàng không xa, đang nhìn nàng không nháy mắt. Không hề xem nhẹ bất kỳ một động tác biểu tình nào của nàng. Thấy động tác của nàng giống như điệp viên ngầm, không khỏi ngây người.
615 Lục vương gia! Người này lại là vị Lục vương gia ra vẻ không tranh sự đời —— Phượng Thiên Diệp! Hắn bỗng nhiên dừng lại dưới đại thụ, nhảy xuống ngựa , như là thưởng thức phong cảnh, đôi mắt chậm rãi quét một vòng chung quanh.
616 Long Phù Nguyệt ngẩn ra, thế này mới tỉnh hồn lại. Ngẩng đầu nhìn lên. Đã thấy Hoa Bão Nguyệt cười híp mắt ngồi xổm bên hố đất, vẻ mặt hứng thú nhìn nàng.
617 Hắn cư nhiên không nhìn ra thân thể kia đã thay đổi thành người khác, đã cùng nàng song túc song phi rồi, còn có đứa nhỏ nữa, vậy nàng nên làm cái gì bây giờ? Buông tay sao? Tâm, giống như bị đông cứng lại, máu tươi đầm đìa , trong dạ dày tràn đầy chua xót, đảo lộng không thôi.
618 Mặc kệ Phượng Thiên Vũ thế nào, nhưng bệnh của đại sư huynh nàng vẫn luôn luôn lo lắng ! Nàng nhảy dựng lên, nhìn Hoa Bão Nguyệt: "Hoa đại ca, huynh có nghe được tin tức của đại sư huynh ta không? Còn tòa thành này tên gọi là gì?" Hoa Bão Nguyệt thấy nàng rốt cục không còn hối tiếc tự than thở, nửa chết nửa sống, cười nhẹ một tiếng: " Thành này gọi là gì Nhai Nghi Thành, nhưng ta không biết tin tức Đại sư huynh của ngươi , bất quá chúng ta không ngại hỏi thăm một chút.
619 Dọc theo con đường này, người ngoái đầu nhìn lại bọn họ gần như muốn gãy cổ. Long Phù Nguyệt lại làm như không thấy gì hết, rõ ràng nàng lại đang như đi vào cõi thần tiên mờ mịt.
620 Có thể đến dùng cơm ở Thượng Thử Lâu này không giàu cũng thuộc hàng sang quý, cho nên tất cả các khách nhân ở nơi này ăn mặc đều có vẻ đẹp đẽ quý phái, khí chất cũng văn nhã không ít.
Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 50