561 Phượng Thiên Vũ nhìn sắc mặt của nàng, hơi hơi trắng, ho một tiếng: “Phù Nguyệt, nếu như có người cũng từng đánh nàng một chút như vậy, nhưng hắn có nỗi khổ bất đắc dĩ, nàng có tha thứ cho hắn không?” Long Phù Nguyệt hừ một tiếng: “Hiện tại ta cũng có chút bản lãnh.
562 Hắn còn bắt một con thỏ hoang nữa, làm thịt sạch sẽ. Xếp những viên đá chung quanh làm một cái lò, đặt cái nồi lên trên, bên trong đổ vào một ít nước.
563 Long Phù Nguyệt vụng trộm nếm vài ngụm, hương vị dĩ nhiên là có thể so với đầu bếp: “Wow, không nghĩ tới trù nghệ của hắn cũng tuyệt hảo như vậy. Nếu hắn đến hiện đại, ở nhà hàng sa hoa nhất làm đầu bếp thì tuyệt đối dư dả…….
564 Phượng Thiên Vũ nhìn vào mắt của nàng, cười híp mí nói: “Phù Nguyệt, nàng còn quá non, không thể viết được những câu lên bổng xuống trầm, từ ngữ cao ngạo, xa xăm, trống trải, hơn nữa những từ hùng hồn và khoáng đạt, thì một nữ tử sao có thể viết ra được.
565 Lúc nàng ở hiện tại, cha mẹ có hai đứa con đó là nàng cùng anh trai. Nàng mặc dù là con gái, nhưng so với con gái thì được sủng ái hơn một chút. Quả thực chính là yêu như trân châu bảo vật.
566 “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt……. . ” Hắn lẩm bẩm tên của nàng, hôn nàng thật sâu. Tim Long Phù Nguyệt đập như nổi trống, đột nhiên bị hôn đến choáng váng đầu óc, cảm nhận được quần áo trên người bị ai đó cởi ra, cảm nhận hắn đang hôn, mút trên cổ nàng, cảm nhận được luồng kwra nóng từ lòng bàn tay của hắ, đang nhóm lên đừng đám lửa trên da thịt của mình.
567 Nàng dù sao cũng có tư tưởng rất thoáng của người hiện đại, tiếp xúc cũng đã nhiều, nên không hề nhăn nhó. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuy rằng hồng hồng như mây, nhưng lại đưa tay ôm cổ hắn…….
568 Vô số mảnh trí nhớ như đốm sáng nhỏ bay lượn, giống như nước lũ đồng thời dâng đến. Khiến đầu óc nàng trở nên mơ hồ. Nhưng nàng thật sự là uống không ít rượu, lại đang ở trong kích tình, trong đầu một mảnh hỗn độn, cái gì cũng không suy nghĩ, chính là mơ mơ màng màng ôm hắn, mặc hắn dẫn dắt đưa mình lên mây… Rốt cục tình cảm mãnh liệt đã qua đi.
569 Lúc tỉnh lại, nàng có một chút hoảng hốt, thân thể đau nhức muốn chết, mỗi cử động đều khiến thân mình ê ẩm. Mở to hai mắt nàng mới phát hiện, trên người mình nhẹ nhàng mà sung sướng, trên đỉnh đầu là màn lụa màu xanh nhạt, dưới thân là cái đệm mềm.
570 Bị bắt buộc làm quận chúa, đêm tân hôn vắng vẻ, trên lưng ngựa bị nhục nhã, trong hoàng cung gặp đòn hiểm, một chút hi vọng cũng không có………. . Tôn nghiêm lần lượt bị giẫm đạp.
571 Hắn nhìn thấy khuôn mặt Long Phù Nguyệt tái nhợt, thần sắc lạnh lùng, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, hơi trầm xuống: “Tại sao khóc? Ai khi dễ nàng? Nói cho ta biết, ta sẽ báo thù cho nàng.
572 Long Phù Nguyệt lui về phía sau hai bước. Cười lạnh một tiếng: “Phượng Vương gia, ta không muốn nghe những lời tâm tình của ngươi. Ta hiểu được tính cách của ngươi.
573 Phượng Thiên Vũ sững sờ một chút, sắc mặt tái nhợt trông như muốn doạ người. Chưa kịp phản ứng. Long Phù Nguyệt bỗng nhiên hét một tiếng chói tai. Thì ra gian phòng này là phòng khách ở lầu hai, nơi nàng vừa chạy tới chính là đầu cầu thang ở lầu hai.
574 “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, con tỉnh rồi, con ngoan, con đã tỉnh………. ” Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, bên tai Long Phù Nguyệt truyền đến từng tiếng gọi. Thanh âm kia êm ái lại ôn nhu, nàng hốt hoảng khi nhớ lại lúc đến trường, mỗi khi nhàn hạ, mẹ cũng sẽ ở bên giường gọi nàng như vậy………….
575 Trời mới biết nàng là ai! Long Phù Nguyệt liền túm lấy tay của mẹ: “Mẹ, nói cho con biết, chuyện gì đang xảy ra?” Nàng có cảm giác như muốn điên lên.
576 Nàng nhớ khi nàng vừa mới rời khỏi thân thể kia thì có một đạo bạch quang tiến vào, trong đầu chỉ cảm thấy có một tiếng ầm ầm vang lên. Cái kia_____không phải là linh hồn của tiểu công chúa Long Phù Nguyệt chứ?! Nàng rời bỏ, chủ nhân của thân thể kia lại sống lại? “Nhưng nàng không phải là ta, Phượng Thiên Vũ_____ Liệu Phượng Thiên Vũ có phát hiện ra hay không? Nếu hắn cùng nàng thân thiết thì làm sao bây giờ?!” Không thể! Hắn không thể cùng nàng thân thiết được! Cho dù là cùng một thân thể cũng không được! Nhưng ……….
577 Nàng thừa nhận, nàng đố kị, trong lòng nàng tràn ngập sự đố kị, nàng muốn điên lên. Mọi người không ai dự đoán là có kết cục như thế này, tất cả đều giật mình.
578 Trong lòng cảm thấy đau đớn, vô lực, mờ mịt, tuyệt vọng, cứ như vậy mà chạy thẳng lên não. Nàng cùng thân thể này rốt cuộc chưa hoàn toàn phù hợp, lúc này thất vọng cùng cực, khí huyết dâng lên, ‘phụt’ một tiếng phun ra một ngụm máu.
579 Hắn là vị hôn phu của nàng, nếu không phải có chiến tranh, nàng đã là vợ của hắn. Phượng Thiên Vũ vang danh khắp thiên hạ, khiến các cô gái trong thiên hạ luôn mơ ước, trong những năm tháng khi nàng ở Đoạn Thanh, cũng từng tưởng tượng tới bộ dạng của phu quân tương lai.
580 Mà người cứu mình tỉnh, lại chính là kẻ thù lớn nhất đời nàng____Phượng Thiên Vũ! Phượng Thiên Vũ thấy nàng không giãy dụa nữa, trong lòng vui vẻ, hơi hơi buông nàng ra một chút, đang muốn dỗ nàng vui một chút.