501 Nhưng mà nó xác định, Cổ Nhược chính là vị ân công kia chuyển thế, bởi vì tướng mạo hắn không thay đổi, mùi trên người cũng không thay đổi………Nó mặc dù chỉ cùng hắn sống chung một tháng ngắn ngủi, nhưng cảm giác này nó lại nhớ cả đời, vĩnh viễn cũng không quên được.
502 Từ đó trở đi, nó nhận ra sinh mệnh của nhân loại thực yếu ớt nhỏ bé, không dám lại dễ dàng đối với lòai người động tình. Bốn năm ngàn năm qua nó luôn luôn tìm kiếm chuyển thế cuả hắn, nhưng biển người mờ mịt, dù một lần nó cũng không tìm được.
503 “n công, ngươi trước kia thường ôm ta. ” Hoa Tích Nguyệt tròng mắt chớp mấy chớp, khiến cho nó chớp ra vài giọt nước mắt. “Ta đã nói, ta không phải ân công của ngươi.
504 Bởi vì tính chất của loại độc này, bình thường đại vu sư đều sống không quá bốn mươi tuổi, nếu tự mình trước khi chết tìm được người thừa kế nhiệm kỳ tiếp theo, như vậy hắn sẽ chết vô cùng bình thản, sẽ không thống khổ, nếu tìm không thấy người thừa kế tiếp theo, như vậy máu tòan thân hắn sẽ chậm rãi đọng lại, toàn thân đau đến giống như đao xoắn, cuối cùng là khó thoát khỏi cái chết.
505 Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời tối sầm. Biển ấm áp thì rất nhiều. Chính là đảo nhỏ ở Nam Hải còn có hơn một ngàn cái, giới hạn không rõ ràng như vậy, các nàng chẳng phải là tìm đến ngày tháng năm nào?Hơn nữa vài ngàn năm biển dâu biến đổi, thời đại này không biết Nam Hải có còn hay không?Càng không biết tên gọi là gì?Không khỏi đưa mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ.
506 Trong mắt của Phượng Thiên Vũ có tia sáng bất chợt lóe lên, thở dài một hơi: “Chủ ý này của ngươi quả nhiên không tệ, nhưng ngươi lại quên mất một điều.
507 Nó giống chợt nhớ tới cái gì, nhảy đến trước mặt Hoa Tích Nguyệt, kêu lên: “Lão tỷ, không phải tỷ biết huyễn tinh không gian sao? Trực tiếp đem chúng ta mang đi qua không được sao?”Hoa Tích Nguyệt liếc mắt trừng nó một cái: “Huyễn tinh không gian rất hao tổn công lực , ta không muốn sử dụng dễ dàng như thế.
508 Huyễn tinh không gian này tựa như cây kẹo đường thật lớn, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn , đôi chân như là dẫm trên bông, hoàn toàn không cần chính mình tự đu, bản thân bị kéo vào bên trong nhanh, mạnh mẽ, trơn tru, bốn phía mây trôi quấn quanh mình, nhanh chóng xẹt qua ở trước mắt.
509 Cổ Nhược đứng chắp tay, đôi mắt chậm rãi quét chung quanh một vòng, thực xác định gật gật đầu: “Không sai, nơi này không phải Linh Xà đảo, bản đồ địa hình Linh Xà đảo ta đã thấy qua.
510 Long Phù Nguyệt gần như vẫn chưa kịp phản ứng, thân mình đã bị Phượng Thiên Vũ ôm lấy, tiếp theo rơi thẳng xuống phía dưới, hắn cứ ôm nàng nhảy xuống như thế!Long Phù Nguyệt thét một tiếng chói tai, sợ tới mức trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bên tai vù vù, tựa hồ ngã xuống một nơi vô cùng vô tận.
511 Nó xuống rơi xuống phía dưới khoảng mấy trăm trượng, mắt thấy phía dưới một mảnh phấn hồng, nhìn kỹ, lại là một mảng rừng hoa đào lớn, hoa bay rực rỡ, khắp nơi dưới núi đều là chồi hoa phấn hồng nở rộ, kéo chừng hơn mười dặm, tầng tầng lớp lớp, một lớp phiến hồng, rực rỡ chói mắt, tươi đẹp như son, chói lọi rực rỡ như áng mấy trên sông.
512 Trong rừng đào dường như nổi sương mù, một tầng lại một tầng dày đặc lên. Tiểu hồ ly dùng cái mũi khẽ ngửi, may quá, là sương mù bình thường , không phải hoa đào chướng trong truyền thuyết.
513 Giờ phút này, Long Phù Nguyệt cũng gặp cùng cảnh tượng giống tiểu hồ ly. Nàng bị Phượng Thiên Vũ ôm bay xuống , cũng rơi vào bên trong rừng đào, Phượng Thiên Vũ đặt nàng xuống.
514 Hai người lại đứng tại chỗ đợi một lúc lâu sau, phía trên như trước một chút động tĩnh cũng không có. Long Phù Nguyệt rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, nhân tiện nói: “Chẳng lẽ đại sư huynh, bọn họ nhảy đến nơi khác rồi sao? Chúng ta tìm thử xem đi.
515 Long Phù Nguyệt ở dưới này nhìn trông , mắt thấy thân ảnh của hắn biến mất trong đám mây mù trên đỉnh đầu. Nàng không dám đi loạn, sợ bọn họ trở về tìm không thấy mình, ở ngay tại chỗ ôm kiếm của hắn ngồi xuống, kiên nhẫn chờ.
516 Lòng nàng nóng như lửa đốt, dưới chân cũng càng chạy càng nhanh. Đến cuối cùng rõ ràng dùng tới khinh công. Cũng không biết chạy bao lâu, chân của nàng đã chạy chết lặng, nặng nề gần như muốn nâng không nổi.
517 Hai người bọn họ sao có thể đánh nhau? Long Phù Nguyệt trăm mối vẫn không có cách giải. Cùng lúc đó, một cỗ lửa giận cũng hừng hực bốc cháy lên! Thì ra hắn chạy đến nơi đây tìm sư huynh đánh nhau! Lại hại nàng giống một đứa ngốc, ở dưới vách đợi lâu như vậy, gần như muốn sắp điên! Người kia, luôn miệng nói yêu ta, còn làm ra vẻ thâm tình chân thành, thì ra đều là giả dối! Hắn không hề nghĩ đến ta ở bên dưới chờ nôn nóng đến mức nào.
518 “Tiểu Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc nàng thích là ai? Hai người chúng ta, rốt cuộc nàng chọn ai? Cảm tình của ta đối với nàng, chẳng lẽ nàng còn không rõ? Hai người chúng ta lúc này quyết đấu, không phải hắn chết chính là ta vong.
519 Long Phù Nguyệt gật đầu như giã tỏi, khóc thở không ra hơi: “Đại sư huynh, người là đại sư huynh của muội, là người gần gũi với muội nhất trên đời, huynh không thể xảy ra chuyện gì, huynh tuyệt đối không được phép xảy ra chuyện gì!” Đột nhiên thân thể cảm giác được sát khí bao vây, nàng ngẩng đầu lên ngay lập tức, thấy Phượng Thiên Vũ bước đến, chân khí tụ lại trên bàn tay, mỗi bước đi, là mỗi lần đất dưới chân rung động “Tránh ra, ta muốn giết hắn!” Phượng Thiên Vũ tựa như một ác ma khát máu, đôi mắt mê hoặc thường ngày giờ đây ngập tràn sát khí.
520 Sắc mặt Phượng Thiên Vũ tái nhợt, đôi môi vốn hồng nhuận giờ trở nêm xám ngắt, đôi mắt trong tựa nước biển cũng mất đi ánh sáng: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, thì ra —— Nàng thật sự không hề yêu ta.