481 Thật vất vả nhịn đến có thể xuống giường tự do hành tẩu, hắn không để ý thân mình suy yếu chạy đi tìm nàng, tìm suốt một buổi chiều, thật vất vả từ trong miệng một tiểu nhị, mới biết nơi đây xảy ra tin đồn ma quái, cũng biết ban ngày có một nữ tử hỏi thăm nơi có nghĩa trang xảy ra chuyện, hắn liền biết nữ tử to gan lớn mật trong miệng tên tiểu nhị kia tám chín phần chính là Long Phù Nguyệt.
482 “Hừ, dám xem thường ta? Ta đã từng đọc đủ thứ thi thư. ” Tiểu hồ ly có chút kênh kiệu. Long Phù Nguyệt trừng mắt nhìn nó liếc mắt một cái: “Có thể chứ, nhưng ta đây không phải còn chưa lập gia đình sao? Ta có cùng đại sư huynh dây dưa đó cũng là lưỡng tình tương duyệt, làm sao đến lượt hồ ly thối như ngươi bảo là hồng hạnh xuất tường.
483 Vừa mới bước ra hai bước, ống tay áo lại bị hắn vươn tay túm lấy. Nàng đang muốn giãy, hắn lại xoay ngược lại một cái, đem hai tay của nàng khóa lại, thân mình dán sát vào nàng, đem nàng ép chặt vào gốc cổ thụ.
484 Trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy dựng, lo nghĩ, nhân tiện nói: “Ta vừa tỉnh lại đây đã thấy ở trong xe của đại sư huynh. . . . . . ”Liền đem chuyện mình mới tỉnh lại đơn giản nói một chút.
485 Thấy vẻ mặt của nàng, tuy rằng miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng chỉ sợ đã có một ít hình bóng của mình. . . . . . Hắn rốt cục quyết định, bỗng nhiên khẽ mỉm cười nói: “Ta sẽ không ở trước mặt của Đại sư huynh nhắc tới chuyện này, nhưng nàng cũng nên hứa với ta một điều kiện.
486 Long Phù Nguyệt vừa thấy sắc mặt của hắn đã không còn trắng bệch giống đêm qua, trong lòng mừng rỡ, nhào đến: “Đại sư huynh, huynh cuối cùng đã tỉnh! Cảm giác như thế nào? Có phải đã tốt hơn hay không?”Thân mình Cổ Nhược khẽ run lên một chút, mở mắt, liếc nhìn Long Phù Nguyệt, trong mắt có một chút áy náy: “Phù Nguyệt, đêm qua thực xin lỗi.
487 Mặt Cổ Nhược trầm xuống, lạnh lẽo như sương lạnh, thản nhiên nói: “Ta nghĩ, là Mộc Tây La đã làm uội hiểu lầm, máu của muội cũng không phải máu Thánh nữ, đêm qua —— Đêm qua ta trong cơ thể chỉ là độc tính phát tác kịch liệt mới có thể bị lạc bản tính, mà hút máu của muội chỉ do ngẫu nhiên, ngày hôm qua bất cứ người nào bị ta bắt được, ta đều sẽ.
488 Vẫn không nói chuyện Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên nói một câu: “Như thế ta thì sao?”“Ngươi ——” Cổ Nhược cũng hơi hơi sửng sờ một chút. Phượng Thiên Vũ thong dong cười nói: “Ta không bao giờ thừa dịp người khác yếu ớt, thừa nước đục thả câu, Diệu Bạch sư huynh, huynh thật đúng là đem lòng hiếu kỳ của ta gợi lên rồi.
489 Long Phù Nguyệt cắn cắn môi, không nói gì, trong lòng cũng đang âm thầm hạ quyết tâm, có thời gian rời khỏi nhà một chuyến, nói không chừng trời thương, có thể để cho nàng may mắn gặp được viên Thận châu kia.
490 Long Phù Nguyệt chưa kịp nghĩ xong, cũng chỉ trong một cái chớp mắt, chỉ thấy vật màu bạc kia ‘phốc’ một tiếng nện ở phía trên nóc nhà nhỏ. Căn nhà nhỏ nháy mắt sụp xuống, thoáng chốc trong lúc đó, bụi đất tung bay, mù mịt.
491 Giờ phút này hai hồ ly chụm đầu vào nhau, xèo xèo kêu không ngừng. “Wow, thật là đáng yêu!” Long Phù Nguyệt xông đến. Trên đời này lại còn có hồ ly màu hồng phấn, thật là hiếm thấy.
492 Ha ha, tiểu hồ ly là sủng vật của nàng, vậy tỷ tỷ của nó tự nhiên cũng là sủng vật của nàng. Nhìn phần hồ ly lông đều là màu hồng lấp lánh ánh sáng.
493 Phấn hồ ly hừ một tiếng: “Cái gì mà sách lậu luân hồi bàn, rõ ràng tên tiểu tử nhà ngươi chính mình không sử dụng, cha còn tưởng rằng đệ đã tìm được bà con Hồ tộc xa xôi của chúng ta rồi.
494 Hoa Tích Nguyệt co rúm lại một chút, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp: “Cái đó____ta nghĩ không cần biến thành người đâu, thân thể ta bây giờ cũng rất xinh đẹp.
495 Hoa Tích Nguyệt trừng mắt liếc tiểu hồ ly một cái, đuôi to vung vẫy rất đáng yêu: “Ngươi cho là bàn luân hồi giống cải trắng sao? Vật kia tuy không phải là do trời đất tạo thành, nhưng cũng không phải người nào cũng thể làm được.
496 Trong lòng Hoa Tích Nguyệt chấn động, cảm thấy những lời hắn nói rất có đạo lí, không khỏi nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi nói cũng có vài phần đạo lí, nhưng nhân loại các ngươi pháp lực thấp kém, hợp tác cùng các ngươi, ta chịu thiệt rất nhiều……”Phượng Thiên Vũ mỉm cười, rực rỡ mị hoặc mà mê người, Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, trong lòng nhảy loạn.
497 Tiểu hồ ly ôm đầu méo miệng: “Ta cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi……Tỷ tỷ ta muốn tài có tài, muốn dung nhan có dung nhan, có điểm nào không xứng với ngươi?”Phượng Thiên Vũ đầu đầy hắc tuyến.
498 Cổ Nhược vẫn đứng ở nơi đó, quay lưng về phía mọi người, một thân áo bào trắng, tuy rằng không hề nói chuyện, nhưng lại tỏa ra một loại khí làm rung động lòng người.
499 Hoa Tích Nguyệt ô ô khóc một trận, bỗng nhiên thu nước mắt lại, nhảy dựng lên: “Các ngươi thật không có nghĩa khí, thấy một đại mĩ nữ như ta khóc như vậy, mà một câu an ủi cũng không có! Trách không được Hồ tộc đồn đại nhân loại bản tính bạc bẽo, hôm nay thấy quả đúng như thế!”Phượng Thiên Vũ lành lạnh nói: “Không phải nhân loại bản tính bạc bẽo, mà là ngươi khóc thật sự không thể tin được.
500 Mọi người đầu đầy hắc tuyến. Hồ ly này mới xuyên qua nên đầu óc có vấn đề rồi không? Cổ Nhược khi nào thì quen biết nó?Thần sắc Cổ Nhược không thay đổi, thản nhiên nói: “Ngươi nhận lầm người.