541 Long Phù Nguyệt囧! Con rùa lớn như vậy bảo nàng làm thế nào mang ra ngoài đây? Mà nàng cũng không dám a…. Nếu nhỏ đi một chút thì tốt rồi. Nàng miễn cưỡng cười nhẹ một cái: “À, ừm….
542 Mấy người nhờ có “hồi xuân thuật” của Long Phù Nguyệt mà các vết thương đều hoàn toàn lành lặn. Con đại Ô Quy ở đầu kia cũng bò sát lại hai bước, cúi người xuống: “Tiểu chủ nhân, có thể giúp tiểu nhân chữa thương không? Tiểu nhân là bị mấy vị bằng hữu của người đả thương toàn thân a!” Long Phù Nguyệt nghĩ nó cũng đã giúp mình trông coi đài hoa sen này ngót nghét một vạn năm, nhất định là không dễ dàng, nên liền giúp nó.
543 Long Phù Nguyệt lo lắng trong lòng: “Có phải trong lòng còn có chuyện gì hay không?” Rùa lớn dường như có chút thẹn thùng, cúi đầu xuống: “Thuộc hạ…. thuộc hạ không dám nói.
544 Một giọt máu? Long Phù Nguyệt nhất thời hưng phấn trở lại. Nàng còn tưởng phải dùng máu mình thẩm thấu toàn bộ đóa phật sen, còn đang lo lắng không đủ máu, giờ nghe rùa lớn nói vậy còn do dự gì nữa? Từ trong lòng lấy ra môt thanh đoản kiếm, trên ngón tay nhẹ nhàng rạch một đường, một giọt máu liền chảy xuống.
545 Long Phù Nguyệt đi quanh hắn, thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, tinh thần thoải mái, trong lòng vô cùng vui vẻ: “Ngươi cảm thấy như thế nào?” Phượng Thiên Vũ cười dài: “Tất cả vết thương trên người ta đều tốt rồi! Không chỉ có thế, nội lực cũng gia tăng không ít! Phù Nguyệt, công lao của nàng không nhỏ đâu.
546 Thấy tỷ tỷ mình ngồi cách đó không xa, nó liền nhảy tới: “Tỷ tỷ, cảm giác thế nào?” Hoa Tích Nguyệt cũng chậm chậm mở to mắt, quanh thân có một làn sương mờ, một đôi con mắt phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, ngẩng đầu nhìn Cổ Nhược nói: “n công, người thích nữ tử có bộ dáng như thế nào?” Đôi mắt Cổ Nhược trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên nói: “Hoa Tích Nguyệt, ta hi vọng ngươi là chính mình, không cần vì kẻ nào mà phải thay đổi.
547 Phượng Thiên Vũ và Long Phù Nguyệt cùng ngồi trên tảng đá, đôi mắt thâm thúy như biển cả chăm chú nhìn nàng, khiến cho Long Phù Nguyệt chịu đủ dày vò.
548 A? Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên, chỉ tay vào hắn: “Ngươi quả nhiên là có dã tâm. ” Phượng Thiên Vũ đưa tay nắm tiểu móng vuốt của nàng, cầm trọn cả bàn tay nhỏ bé: “Đứa ngốc, ta đương nhiên là vì nàng.
549 Long Phù Nguyệt cảm động trong lòng, nhưng lại nhớ ra cái gì đó, khe khẽ nói: “Trải qua nhiều chuyện? Ngươi yêu…. . Kỳ thật vẫn là đời trước của ta a? Đối với người ngươi cảm nhận không phải là ta bây giờ, chủ nhân thân thể này đã thay đổi thành người khác….
550 Hắn trầm ngâm một chút, khẽ thở ra một hơi, đem tay nhỏ bé của Long Phù Nguyệt đặt vào giữa lòng bàn tay của mình: “Phù Nguyệt, chuyện xưa của chúng ta là một chuyện rất dài, sự tình trước kia, nàng phải tự mình nhớ rõ.
551 Hắn trầm ngâm một chút, lại nói: "Nhưng nàng ta thực sự rất đáng chết, ta không thể buông tha nàng ta, nếu không phải do nàng ta, nàng. . . . . . Nàng cũng sẽ không mất trí nhớ, để cho ta phải mất nàng hơn hai năm.
552 Làm cho tim của nàng như ở trong đám mây, nhẹ nhàng mơ hồ, lung lay không ngớt. Ý nghĩ từng đợt choáng váng, giống như hoa đào nở rộ như có mây tía, kìm lòng không đậu, vươn đôi tay liền quấn lấy cổ hắn, ôm chặt lấy hắn.
553 Thanh âm của hắn khàn khàn mà cứng ngắc, vừa có mị hoặc cùng gợi cảm khôn kể. Oanh! Lỗ tai của Long Phù Nguyệt gần như đỏ ửng. Thân mình cứng ngắc lại, động cũng không dám động.
554 Trong lòng bỗng nhiên lại có chút mất mát: “ Cũng có lẽ, chỉ có Hoa Tích Nguyệt mới có thể làm rung động tâm đại sư huynh. ” Ánh mắt Cổ Nhược vẫn nhẹ nhàng như trước, bất động thanh sắc liếc mắt đem Long Phù Nguyệt đánh giá một cái, xác định nàng không có việc gì, mới đem ánh mắt di chuyển đi chỗ khác, thản nhiên nói: “Mau hỏi đi.
555 Đại Ô Quy bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười nặng nề, giống như sét đánh: “Thì ra là Thánh nữ lo lắng việc này. Không cần lo lắng, tiểu thần có thể biến nhỏ được.
556 Long Phù Nguyệt cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng ngâm thơ: “Mây đen bị vỡ vụn, mai (Rùa)đón ánh mặt trời. Ngươi xem đi, hai câu thơ này rất phù hợp với hình dung của ngươi.
557 Chợt thấy con rùa đen nhỏ trong tay lạnh như băng, Long Phù Nguyệt để sát vào trước mắt nhìn một cái. Con rùa đen nhỏ nhắm chặt mắt lại, không hề cử động.
558 Long Phù Nguyệt kinh dị nhìn hắn: “Ngươi không đi theo không sợ bọn họ không đưa đồ về đó sao?” Phượng Thiên Vũ lấy cây quạt gõ vào đầu nàng: “Ngu ngốc, ta không cho bọn họ bạc, bọn họ không đưa tới đó thì làm sao kiếm tiền được?” “Ngươi nói là đồ đến thì tiền mới trả? Nhưng ngươi không quay về, đại sư huynh lấy đâu ra tiền mà trả.
559 Phượng Thiên Vũ thấy sắc mặt nàng bỗng nhiên trắng bệch, lắp bắp kinh hãi. Đem nàng ôm vào ngực mình: “Phù Nguyệt, nàng làm sao vậy?” Long Phù Nguyệt chấn động, từ từ tỉnh hồn lại.
560 Hắn còn muốn nói tiếp, Phượng Thiên Vũ thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái. Tuy chỉ là liếc qua, nhưng hán tử kia như bị bịt miệng, không nói được lời nào.