521 Long Phù Nguyệt bước từng bước mạnh thối lui: “Không! Muội không cần. . . . . . Muội muốn ở cùng chàng, muội muốn ở cùng chàng. . . . . . ” Ánh mắt nàng mê loạn, điên cuồng, gần như không còn có thể nghĩ thêm điều gì.
522 Thanh âm của hắn bình thản mà lạnh như băng, chậm rãi nói từng chữ từng chữ, lại có áp lực uy hiếp khiến người sợ hãi. Hoa Tích Nguyệt không tránh khỏi rùng mình một cái, đôi mắt tóat ra vẻ u óan: “n công, thì ra ở trong lòng của ngươi, ta ngay cả bằng hữu cũng không bằng.
523 Nó ngẩn ngơ, đừng nói ngay cả Cổ Nhược cũng không liên lạc được chứ? ! Nó gắng hết sức gọi với đạo phù: “n công, ân công, ân công. . . . . . ” Gọi liên hồi, một tiếng cũng không được đáp lại.
524 Vân Tử Yên là người hiện đại xuyên đến yêu giới , nha đầu đó đầu óc cổ quái lanh lẹ, thường thường đem cổ cháy vắt chày ra nước, làm Cung Tịch Dạ vốn vô cùng lãnh khốc cũng tức giận đến hoa tay múa chân, khiến yêu giới luôn lạnh lẽo u tĩnh cũng náo nhiệt không ít.
525 Trời biết, hắn chỉ ăn chay, không ăn mặn. Bất quá, hắn cũng không muốn làm nó mất hứng, để mặc đó lầm bầm làu bàu ở bên kia. Con hồ ly này, cũng thật dễ thương.
526 “Wow, thật là một cái hồ lớn! Không nghĩ tới trong rừng đào lại có hồ! Ủa, ân công, không ngờ chúng ta đi tới đi lui mà lại gặp mặt. . . . . . ” Đạo phù truyền ra tiếng thán phục của Hoa Tích Nguyệt.
527 “n. . . . . . n công, sao ngươi lại ở đây? Ta nhớ chúng ta đi hai hướng. . . . . . ” Hoa Tích Nguyệt lần đầu tiên có chút cà lăm. Lông màu hồng trên mặt càng lúc càng đậm.
528 ‘Cổ Nhược’ nằm trên mặt đất, thân mình chậm rãi co lại , biến trở lại thành một thứ gì đó, lại chợt lóe lên, biến mất không thấy. Hoa Tích Nguyệt hươ liên tục hai cái chân nhỏ trên không, liên tiếp kết ấn trước ngực, cái miệng nhỏ tuôn ra nhưng âm thanh phù chú kỳ quái.
529 Con rùa lớn kia híp mắt: “Không sai, chỉ cần có linh tính này nọ đều đã có ma tâm, cho nên bọn họ đều rất dễ dàng mắc câu. . . . . . Nhưng ngươi làm sao thóat ra được ?” Hoa Tích Nguyệt liếc mắt nhìn Cổ Nhược một cái, Cổ Nhược đang bận rộn vì Long Phù Nguyệt, tạm thời không đếm xỉa tới phía con rùa lớn bên này.
530 Long Phù Nguyệt ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Cổ Nhược, thân mình run lên, ôm chặt Phượng Thiên Vũ vào trong ngực, giống như gà mẹ che chở gà con, nước mắt ràn rụa: “Đại sư huynh, huynh không thể giết hắn, hắn thật vất vả mới giữ được mạng sống, ta muốn cứu sống hắn! Huynh muốn giết hắn thì hãy giết ta trước đi!” Cổ Nhược một đầu đầy hắc tuyến.
531 “Phù Nguyệt, khụ khụ khụ……. . ” Bộ dạng hắn như là bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, ho khan không ngừng. Lần này ho cũng là ho thực, hắn nín cười thật sự là quá vất vả, mượn ho khan để che giấu ý cười , chủ ý quả thật không tồi.
532 “Mộng? Ta đang bình thường, sao có thể nằm mơ?” Phượng Thiên Vũ nhìn sang trận đấu đang diễn ra quyết liệt ở bên kia giữa Hoa Tích Nguyệt cùng đại Ô Quy, thản nhiên nói: “Chính là tên rùa khốn kiếp kia giở trò quỷ, nó làm một loại ảo thuật, khiến cho toàn bộ chúng ta rơi vào bên trong tâm ma của mình.
533 Bỗng nhiên nhảy dựng lên, đem tay bóp chặt cổ Phượng Thiên Vũ: “Vũ Mao xấu xa, Vũ Mao chó chết, tên Vũ Mao bị thịt……Ngươi chán sống sao, dám lừa Lão Tử, hôm nay Lão Tử sẽ đánh ngươi không còn đường về nữa.
534 Phượng Thiên Vũ nhớ tới lần hôn lễ đó đối với nàng vắng vẻ, trong lòng rung động, đem nàng ôm chặt: “Phù Nguyệt, chuyện lúc trước nàng đã quên hết rồi thì thôi đi, ta sẽ làm một hôn lễ lớn gấp bội để bồi thường cho nàng.
535 Nàng lướt mắt nhìn qua, phát hiện đáy vực này thật lớn, cái đầm kia tuy chiếm hơn một nửa diện tích, nhưng phần bờ cũng không nhỏ.
536 Ngày, ta sẽ không thành nhụy hoa chứ? Long Phù Nguyệt mở to hai con mắt, nhìn thấy những cánh hoa kia đem cả ‘ đám mây ’ bao phủ, đám mây này hiện tại lại biến thành một cái đài sen.
537 Mắt thấy con kia Ô Quy sắp đè lên của thân thể Long Phù Nguyệt , một đoàn ánh sáng nhu hòa chợt bay lên trời, giống như một khối thủy tinh trong suốt đem Long Phù Nguyệt bao bọc vào bên trong.
538 Trấn tĩnh như hắn, đụng phải chuyện liên quan đến Long Phù Nguyệt, hắn lại luôn luôn thiếu kiên nhẫn, lại muốn nhào qua. Cổ Nhược nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Không nên kinh hoảng, Phù Nguyệt không có sao, canh giờ đến, nàng tự nhiên sẽ xuống.
539 Nàng thở ra một hơi dài, thế này mới chú ý tới mình còn ở trong lòng Phượng Thiên Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, vội vã vùng dậy, ngượng ngùng cười nói: "Không.
540 Long Phù Nguyệt hoảng sợ, sờ sờ đầu mình. May mắn mình là thánh nữ, bằng không giờ này đã trở thành một đống thịt nhão…. “Cái kia…. Ta vuốt cánh sen kia rất mềm a, một chút lực sát thương cũng không có, tại sao ngươi lại bảo nó là hoa sen bén nhọn vậy?” Long Phù Nguyệt có một chút buồn bực.