461 Nàng lui từng bước một về phía sau, lui lại mấy bước, bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy. Vừa mới chạy hai bước, vòng eo lại bị quấn chặt, giống như bị một con rắn lạnh băng cuốn lấy.
462 Trời ạ, nếu hắn cứ tiếp tục hút máu nàng, nàng sẽ biến thành thây khô rồi!Trước mắt nàng từng đợt biến thành màu đen, không khỏi kêu khóc một tiếng: “Đại sư huynh! Là ta! Là ta!”Thân mình của Cổ Nhược chấn động, hơi ngẩng đầu lên.
463 Cổ Nhược nhìn đôi môi bị nàng dùng sức cắn nát dính đầy máu, nhẹ nhàng di chuyển, đỏ tươi mê người như thế. Nhịn không được nhưng lại hướng thân mình lên,Long Phù Nguyệt liền choáng váng!Đại sư huynh hôn nàng!Ở trong lòng của nàng, đại sư huynh luôn luôn là người trượng phu lý tưởng, cho nên từ hai năm trước gặp được hắn về sau, nàng liền dùng hết sức lực theo đuổi hắn.
464 Mặc dù mất đi ý thức trong chốc lát, nhưng mùi máu lại kêu gọi hắn nhấm nháp nhiều hơn. Thân thể Long Phù Nguyệt không ngừng run rẩy, chưa bao giờ nghĩ tới đại sư huynh sẽ cùng nàng thân mật đến trình độ bực này, cảm thấy sợ hãi cùng bối rối sớm đã lấn át vui sướng.
465 Trong đôi mắt đen như mực có lẽ có chút ánh sáng lấp lánh. Long Phù Nguyệt môi đã bị hắn mút đến chết lặng. Hơi hơi run rẩy, nhưng giãy không ra. Nàng không kìm nổi lòng mình mà liếm liếm môi, lại không biết động tác này lại cho hắn mê hoặc lớn nhất.
466 Vậy. . . . . . Đây là mộng du?Không đúng, hắn vừa mới hấp thu tử khí. Thủ pháp rất thành thạo, chắc chắn không chỉ một lần. Chẳng lẽ là đại sư huynh mỗi lần mất tích, đều là đến hấp thụ tử thi sao?Tử khí là nguồn sức mạnh của hắn?Đại sư huynh luôn luôn lạnh lùng, chí thiện vô tình, không giống với thường nhân, gần như là vô cầu, cuộc sống giản dị giống như một hòa thượng.
467 Vù! Một bóng trắng không biết từ đâu đột nhiên xông ra. Nó rít một tiếng cao vút chói tai, miệng đọc từng chuỗi âm cổ quái, như là niệm chú ngữ, tiếp theo, nó vừa ngẩng đầu, chân trước giương lên, một trái cầu ánh sáng đột nhiên xuất hiện.
468 Long Phù Nguyệt sửng sốt: “Tiểu hồ ly, ngươi cũng biết hắn?”Tiểu hồ ly bĩu môi một cái: “Nói thừa! Sao ta lai không quen biết hắn? Ta và ngươi đã từng cùng nhau gặp hắn rồi.
469 Hai mắt Cổ Nhược mặc dù không có tiêu cự, nhưng giống như có thể nhìn thấy tất cả. Tay phải đưa lên, tay trái giương nhẹ, luồng ánh sáng bạc đột nhiên di chuyển uyển chuyển xuống dưới, giống như một sợi dây nhỏ, hội tụ trong bàn tay trái của Cổ Nhược.
470 Long Phù Nguyệt không kịp ngừng chân, suýt nữa thì tông vào người hắn. Nàng liều mạng dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt mở to vì kinh ngạc.
471 Long Phù Nguyệt sợ tới mức suýt nữa ngồi xuống đất. Máu Thánh nữ? Là ý gì? Chẳng lẽ máu của ta là máu Thánh nữ?Hu hu hu, bất luận là cái gì thì cũng không thể cho hắn.
472 Long Phù Nguyệt mở choàng mắt, trước mắt khuôn mặt tuấn tú khuynh quốc khuynh thành gần sát với mình. Thân mình nàng cứng đờ: “Cửu vương gia? !”Người ôm nàng đúng là Phượng Thiên Vũ.
473 Long Phù Nguyệt cũng ngẩn ra: “Ngươi có ý gì? Ngươi nói trên người đại sư huynh của ta có bệnh?”Trên mặt lão nhân đó hiện lên chút ảm đạm: “Không sai, đại vu sư thân trúng kỳ độc, ngài ấy phải dựa vào hấp thu khí người chết này mới có thể giữ được mạng sống.
474 Nàng liếc mắt nhìn hai người đang đánh nhau, nhất thời trong lòng hỗn loạn như ma, ấp úng nói: “Đại sư huynh đã hút của ta không ít máu, nhưng tại sao.
475 Hắn kêu to một tiếng, cảm thấy một luồng điện chạy dọc theo cánh tay nháy mắt truyền khắp toàn thân của hắn, trên đỉnh đầu tóc đều truyền ra một mùi khét lẹt, bàn tay nháy mắt biến thành màu đen, co rút không thôi.
476 Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, thở dài: “Không có việc gì, chỉ là hôn mê bất tỉnh. ”Ôi, vì sao ngất đi là không là hắn? Hắn cũng rất mệt. Hắn liếc mắt nhìn lão nhân giữ mộ: “Ngươi là đệ tử của huynh ấy?”Lão nhân giữ mộ gật đầu, thân phận nếu đã bị bại lộ, hắn cũng không có ý định giấu diếm nữa.
477 Cho nên Cổ Nhược bất luận đi vào quốc gia nào, tất nhiên trước tiên đem người giữ mộ này an bài đến gần đó. Người này làm người giữ mộ lâu như vậy, không nghĩ tới còn trung tâm như thế, không khỏi có vài phần kính nể đối với người này.
478 Lịch sử các đại Vu sư đều là dùng não người sống để áp chế loại chất độc trên ngườiChỉ có sư phụ ta, thiên tính của ngài lương thiện, không đành lòng dùng não người sống, ngay từ đầu khi độc tính của ngài ấy phát tác liền đi giết sói, dùng não sói để thay thế não người.
479 Nói tới đây, hắn thở dài một hơi: “Ngươi chỉ té ngã, môi trầy sướt một ít, nhưng hương vị máu trên người của ngươi đối với sư phụ ta đúng là một loại mê hoặc trí mạng, cho nên ngài mới tập kích ngươi.
480 Có lẽ lại cùng hắn đánh nhau một trận cũng là chủ ý không tồi. Hắn thật sự rất…Muốn, vô cùng… Muốn đem Cổ Nhược đánh thành đầu heo. . . . . . Đương nhiên hắn sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, món nợ này hắn đành để sau này hẳn đòi vậy.