441 Nàng vốn dĩ thổi hơi thổi đến choáng váng đầu hoa mắt, thấy thế lập tức sảng khoái tinh thần, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng giống như quả táo, liên tục khoát tay nói: “Ta không phải phi lễ ngươi, ta là hô hấp nhân tạo…… Ừm, ừm, hô hấp nhân tạo.
442 Loại võ công này càng động, tim đập hô hấp đều trở nên cực kỳ yếu ớt, giống như đã chết vậy. Cũng khó trách nha đầu này lại hiểu lầm. Thế nhưng tự động đưa lên cặp môi thơm…… Hắn quyết định, công phu này vẫn là trở thành bí mật đi, không nói cho nàng.
443 Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái, thở dài một tiếng: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng tuy rằng cũng xem như thông minh lanh lợi, nhưng đối với chuyện chính trị tranh đấu này vẫn luôn trong sáng ngây thơ.
444 Nàng giống như an ủi vỗ vỗ tay hắn: “Yên tâm, ta không đi. Ta đi tìm sư huynh của ta xem. Huynh ấy dường như bị thương cũng không nhẹ đâu. Một lát ta sẽ trở về nhìn ngươi.
445 Tiếp theo liền nghe tiếng bước chân ‘phình phịch’đã đi xa. Phượng Thiên Vũ suy sụp nằm trên mặt đất, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ. Hắn có chút nóng vội.
446 Nói tới đây, nàng thành công nhìn thấy sắc mặt Phượng Thiên Vũ tái nhợt. Hừ, xấu xa, ngươi nghĩ rằng ta không biết lai lịch của ngươi sao!Long Phù Nguyệt âm thầm đắc ý trong lòng, lại đồng thời, ẩn sâu trong lòng giống như bị cái gì đó làm nhói đau, hơi hơi đau đớn.
447 Ngón tay Phượng Thiên Vũ hơi có chút phát run, cho tới bây giờ hắn lại bắt đầu thống hận chính mình trước kia phong lưu. Nàng tuy rằng mất ký ức, nhưng tư tưởng cùng ban đầu thật sự không có gì khác nhau, cách nói chuyện cũng giống nhau.
448 Đại sư huynh cứu nàng, lại cùng nàng chung sống suốt hai năm. Đại sư huynh phong thái cùng khí độ giống như tiên nhân, nàng thích hắn không chút nào kỳ quái.
449 Lại bị hắn vô cùng thoải mái đoạt đi. Vươn tay kéo nàng vào lòng, nàng liền dừng chân không được, nhào vào trong ngực của hắn. Hắn khép mắt lại, xấu xa cười, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi nàng, nàng quẩy người một cái, liền cũng mặc hắn……Thức ăn trong nồi kia, một lúc lâu không có người đảo chuyển, rốt cục không thể nhịn được nữa hồ lên.
450 Ánh mắt của nàng ấy si ngốc nhìn Phượng Thiên Vũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có một tia đỏ ửng. Cũng nói không rõ là sao lại thế này, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim ‘lộp bộp’ nhảy dựng, nhịn không được ho một tiếng.
451 Long Phù Nguyệt sửng sốt, thế này mới nhớ tới ngoài miệng mình còn có một ít vết phỏng, tuy rằng đã thoa thuốc cao, vết phỏng kia nhỏ đi nhiều, nhưng nhìn gần vẫn có thể thấy.
452 Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái, thở dài một tiếng: “Ta còn thích ăn món Ngư hương khổ qua * mà nàng xào. ”(*Cá xào mướp đắng)‘Ba !” Đôi đũa trong tay Long Phù Nguyệt thất thủ rơi xuống.
453 Bước chân vô thức bất tri bất giác bước đến cửa tĩnh thất. Ngẩng đầu vừa thấy, trái tim bỗng nhiên lộp bộp nhảy dựng. Hả, tại sao ta lại chạy đến đây?Thương thế của hắn đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày sẽ khỏe hẳn.
454 Ngoài thành ba mươi dặm có một nghĩa trang rất lớn, nơi đó lại có chuyện ma quái rồi! Truyền bá tin tức này là hai nam nhân dáng vóc vạm vỡ. Nghe nói là tận mắt nhìn thấy.
455 Ngẩng đầu nhìn lên thấy một bãi tha ma lớn, bên cạnh có một căn nhà nhỏ đơn độc. Căn nhà này ước chừng có ba gian, xiêu vẹo đứng ở nơi đó, có cảm giác thê lương.
456 Long Phù Nguyệt sửng sốt: “Không có quỷ? Vậy ngươi vừa rồi còn thừa nhận có gì đó không hề sạch sẽ. Lão đầu tử chậm rãi lắc lắc đầu: “Theo lời tiểu lão nhân không sạch sẽ là ý chỉ tử thi.
457 Trăng treo trên bầu trời, rõ ràng là không có mây, nhưng ánh trăng lại mông lung, nhìn không rõ ràng. Từng trận gió lạnh rít gào, vô số Quỷ Hỏa trôi nổi trên những ngôi mộ.
458 Nàng bước từng bước, chậm rãi đi tới. Cũng không biết là sao lại thế này, người đó rõ ràng là nàng người thân cận nhất, nàng thậm chí lại có chút sợ hãi, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
459 Tay trái của hắn trống rỗng khẽ vung, nắp quan liền ‘tát; một tiếng tự động mở ra, lộ ra thi thể đã chết bên trong. Thi thể nằm trong là một nam tử còn trẻ.
460 Nàng vẫn chưa nói xong, cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt, như bị một bàn tay sắt đá bắt lấy. Lạnh lẽo thấu xương, nắm cổ tay nàng thật đau. Nàng nhảy dựng, kêu lên: “Đại sư huynh, huynh mau buông tay, huynh làm đau ta rồi!”Cổ Nhược đối với nàng tuy rằng vẫn không lạnh không nóng, nhưng Long Phù Nguyệt lại biết hắn mặt lạnh tim nóng, dạy nàng học vu thuật là vì nàng, đối với nàng có thể nói có cưng chiều.