381 Lại ngừng một chút, nàng cười khổ một cái: “Bất quá, như vậy cũng tốt, ta để ngươi tự do, ngươi cũng trả cho ta tự do, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai….
382 Nhưng, nàng biết rõ đây là một hố lửa, vẫn kìm lòng không được, mất hồn mất vía nhảy xuống. Bây giờ khiến cho chính mình một thân chật vật, một thân trọng thương, coi như là tự tìm.
383 Sáu canh giờ rút cục đã trôi qua. Không có ai biết mấy canh giờ này hắn sống thế nào qua. Chỉ biết là hắn vô thanh vô tức trong thư phòng đợi sáu canh giờ qua sau, bỗng nhiên giống người điên lao tới, nhanh như chớp chạy đến cửa, hỏi đứa bé giữ cửa.
384 Cho nên sau khi hắn sửng sốt, liền lập tức hướng người thị vệ bên cạnh phân phó: “Truyền mệnh lệnh của ta, ra lệnh cho toàn bộ chó săn thiện nghệ nhất của kinh thành toàn bộ xuất động, dọc theo hai bên bờ sông tìm kiếm, ta không tin, nàng sẽ không lên bờ! Đem toàn bộ tất cả mọi tàu thuyền trên sông đều triệu tập lại đây, ta có lời muốn hỏi.
385 Tiểu hồ ly lười biếng dạo bước ở bờ sông , nhìn Phượng Thiên Vũ. Thấy sắc mặt hắn so với lông hồ ly của nó còn trắng hơn, không khỏi chậc chậc hai tiếng: “Đại Vũ Mao, hiện tại biết sốt ruột rồi sao? Không phải lãnh đạm như lúc có nàng ở đây? ? Chậc chậc, đêm động phòng đem nàng ném ở đó một mình, nửa tháng không để ý tới, còn chạy ra đi cùng một nữ tử khanh khanh ta ta , vì người đàn bà kia còn đánh nàng ba mươi roi hừ, hừ, làm sao ngươi có thể xuống tay được? Đổi ai cũng sẽ nổi giận, huống chi là nha đầu kia luôn luôn tâm cao khí ngạo? Nay nếm đến đau khổ chứ?”Vẻ mặt tiểu hồ ly vui sướng khi người gặp họa, những lời này của nó giống như dao găm cắt nát tâm Phượng Thiên Vũ , hắn suy sụp ngã ngồi, ngơ ngác nhìn nước sông sững sờ: “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng thật sự không hề cho ta cơ hội chuộc lỗi ?”Hắn đã một ngày một đêm không hề chợp mắt, lo lắng, sợ hãi, hối hận, đau đớn siết chặt thành một cỗ dây thừng, đưa tâm hắn từng phần từng phần xoắn nhanh, làm cho hắn gần như thở không được.
386 Cuối cùng cũng nên điều chỉnh cho rõ ràng, nếu không người ta sẽ nghĩ đường đường là một hồ ly thượng tiên như nó, bị một con lươn thiếu chút nữa chụp chết, đây không phải là mắc cỡ chết người? Nó về sau làm sao có mặt mũi lăn lộn trong giới Hồ Tộc a?Phượng Thiên Vũ kinh ngạc nhìn nước sông xuất thần, sầu thảm nói: “Đáng tiếc mang Huyết Liên Dã về cũng không có tác dụng, nay không biết nàng.
387 Sắc mặt người nọ khẽ biến. Hắn mặc dù là hộ vệ của Anh Lạc công chúa, nhưng vẫn là hộ vệ ở phía sau, cùng Phượng Thiên Vũ gần như chỉ gặp mặt một, hai lần.
388 Nàng ở trên đường dạo qua một vòng, thừa dịp thị vệ đi theo phía sau không chú ý, dùng mê man cổ làm cho người nọ ngủ mê. Thế này mới đi thẳng ra khỏi thành.
389 Ban đầu nàng tính là sẽ từ trong nước nhảy ra cưỡi con vật gì đó , chạy cách bờ sông hai ba trượng sẽ đi xuống. Sau đó tìm tiểu điếm thành trấn ở lại.
390 Cũng không biết vì sao, Long Phù Nguyệt thấy trong mắt hắn thế nhưng hiện lên một tia thương hại : “Ngươi đã tỉnh?”Long Phù Nguyệt ngây ngốc nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng nói ra một chuỗi dài: “Ngưu Đầu? Mã diện? Không đúng, không đúng, nơi đó làm gì có ngưu đầu mã diện xinh đẹp như vậy ? ! Vậy là ngươi là Bạch vô thường trong Hắc Bạch vô thường? Trời ạ, ta vẫn cho là Bạch vô thường là cái loại sắc mặt trắng bệch, đầu lưỡi vươn dài ra, bộ dáng như quỷ treo cổ a, làm sao nghĩ đến lại xinh đẹp như vậy! Nha, phim truyền hình đã sai lầm rồi!” ( Ngưu Đầu, Mã Diện : quỉ đầu trâu mặt ngựa ) (Hắc bạch vô thường, hai vị quan mặt trắng, mặt đen đi bắt hồn)Người nọ khẽ nhíu mày, không biết trong miệng nàng từ đâu lại tuôn ra một tràng kì quái như thế, một bàn tay vươn ra, ở trên trán nàng sờ soạng, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy một bàn tay lạnh như băng, làm cho nàng kìm lòng không đậu rùng mình một cái.
391 Có thương tích? Long Phù Nguyệt cuống quít kiểm tra trên người. Cánh tay trái xanh một mảnh thật lớn, ngực có chút đau, phía sau lưng cũng có chút đau, nhúc nhích, toàn thân trên dưới tựa hồ không chỗ nào không đau.
392 Lúc hắn ở nước Diêu Quang, cũng đã nhìn ra trên người Long Phù Nguyệt có độc tình cổ, hơn nữa cũng nhìn ra khúc mắc ở giữa cảm tình nàng cùng Phượng Thiên Vũ, biệt hiệu phong lưu của Phượng Thiên Vũ bên ngoài, lại là một Vương gia tâm cao khí ngạo, hắn đối với cảm tình của những người kia một chút cũng không xem trọng.
393 Thường thường quấn quít lấy hắn dạy cho nàng. Cổ Nhược thật cũng không biết nên cự tuyệt như thế nào, dạy nàng vài món Vu thuật nho nhỏ, Long Phù Nguyệt cũng thông minh, vừa học đã hiểu, chỉ là tính tình nàng có chút xúc động, có một lần biến ra lửa, suýt nữa đem xe ngựa này thiêu hủy, may mắn, Cổ Nhược cứu kịp thì cuối cùng hữu kinh vô hiểm.
394 Nàng lắc lắc đầu, thở dài. Thầm nghĩ: “Đây không phải là bài ‘Nước mắt chu sa’ sao? Không nghĩ tới người nơi này cũng sẽ biết. Tranh này, toàn ca từ cũng là tân kỳ.
395 Chỉ nghe một hán tử nói: “Ngươi nói chuyện chấn động toàn nước đó là vụ án Cửu vương gia giết vợ sao?”Vị nam tử thô tục kia gật gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, vị Anh Lạc công chúa kia, ở nước Ngọc Hành nghe nói xinh đẹp như hoa, vốn cùng Cửu vương gia chúng ta đúng là một đôi, nghe nói mấy ngày hôm trước tổ chức hôn lễ long trọng vô cùng.
396 Chợt nghe một người thần thần bí bí nói: “Tại hạ còn nghe được một tin tức bí ẩn, nghe nói Cửu vương gia chúng ta cùng vị Anh Lạc công chúa kia thành thân ba ngày, hoàn toàn không hề động phòng, vị Anh Lạc công chúa kia vì quá giận dữ, nên mới bò tường.
397 Long Phù Nguyệt quýnh lên vội bỏ xuống một thỏi bạc lớn lên bàn, khẳng khái nói một câu: “Không cần thối lại. ” Điếm tiểu nhị ân cần cảm tạ , đuổi kịp bước chân của đại sư huynh.
398 Phượng Thiên Vũ cẩn thận vuốt tờ giấy kia thật bằng phẳng, ngơ ngác nhìn một hồi, lại cẩn thận cẩn thận ve vuốt, đặt ở trong tay áo. Giống như tờ giấy ấy là vật quý giá nhất xếp vô cùng cẩn thận.
399 Phượng Thiên Vũ mỉm cười: “Ngươi nghĩ rằng ta bây giờ còn cần cái chức Thân Vương hèn mọn ấy sao? Nếu như không phải là vì tìm kiếm Phù Nguyệt, ngay cả chức Quận Vương này ta cũng không muốn làm.
400 Phượng Thiên Vũ cho tới bây giờ không đánh qua trận nào khó giải quyết như vậy, Ngọc Hành quốc cùng Thiên Tuyền Quốc thực lực tương đương, còn nguyên soái đối phương cũng là người rất có mưu lược, khi con bài của hắn chưa lật hé ra, thật sự làm Phượng Thiên Vũ gặp phải vài lần khốn đốn, một lần suýt nữa đã lấy mạng của hắn, trên người có rất nhiều vết thương.