1 Nến đỏ đốt cao giọt nến lã chã, ngẫu nhiên sẽ nổ tí tách vài tiếng, trong đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng. Ép buộc cả một ngày, Chỉ Hạnh theo lý nên mệt đến mê man lại mở to mắt, nhìn màn hỉ ấm áp dưới ánh nến.
2 Ngày hôm sau, nàng có thể báo cáo kết quả công tác không cần trầm đường. . . Nhưng ngoại trừ đau, vẫn là đau. Một chút cảm tưởng khác cũng không có. Tam Lang sắc mặt cũng không tốt lắm, càng giống người chết.
3 Ngày tuyết như vậy, trở lại viện của mình đã đông lạnh không nhẹ, kết quả đồ ăn phòng bếp đưa tới cũng không còn nóng. Ngày nước đóng thành băng như vậy, lại ăn một bụng khí lạnh, thật không chịu được.
4 Nàng xuất giá vào đầu tháng chạp. Nhưng lại không có lại mặt (ngày thứ ba sau khi kết hôn hai vợ chồng sẽ về thăm nhà vợ gọi là lại mặt). Đây là lão cha nàng nói, "Trời rét đông lạnh, tứ nha đầu bị ta sủng nên yếu ớt.
5 Nàng còn tưởng rằng chỉ là suy nghĩ của mình, không nghĩ tới nửa tiếng thét chói tai của Như Ý khiến nàng sau khi đi qua á khẩu không nói được gì. Trong một phòng trống, đoan đoan chính chính bày một cái quan tài.
6 Đôi mắt lạnh như băng vẫn ảm đạm không có sinh khí, thản nhiên cười lại chỉ là lễ phép. Cả người lộ ra hơi thở người lạ chớ gần, chớ trách Cát Tường nói Như Ý quay đầu nhìn thấy cô gia, trở về gặp ác mộng cả đêm.
7 Quản gia nhiều năm như vậy, Chỉ Hạnh có thói quen thức sớm. Chỉ là có chút không biết nói gì, sinh sôi bị đẩy một thước (1/3 m), lại đẩy nữa sẽ rơi xuống giường.
8 Nếu không kể đến những chần chờ cùng rối rắm kia, kỳ thật Chỉ Hạnh không thấy là mình gả kém. Tuy rằng Phùng gia có quái lạ, nhưng có mẹ chồng như không có mẹ chồng, cũng ít bị chị em bạn dâu chèn ép, ngược lại thoải mái đơn giản.
9 Nhưng nếu nghĩ rằng Chỉ Hạnh là loại người ngầm làm mọi chuyện sau lưng liền sai lầm rồi. Binh pháp một đường, chính kỳ hỗ trợ. Trị nước lớn như hầm cá tươi, trị gia so với hành quân cũng không ít gian nguy hơn chút nào.
10 Đêm mùng một, Cát Tường Như Ý trở về dập đầu, Tam Lang hờ hững gật gật đầu, liền ra Noãn Các. Hai nha đầu còn đang run sợ không giải thích được, không nghĩ tới sấm sét thật sự vẫn còn ở phía sau.
11 Mùng hai về nhà mẹ đẻ kiêm lại mặt, không chút ngoài ý muốn lại ầm ĩ. Làm cho nàng thật sự ngoài ý muốn là, Tam Lang ở nhà luôn âm u lạnh lẽo, ở ngoài liền hơn vài phần khí người.
12 Càng đến gần Phùng phủ, Tam Lang ngồi chung xe ngựa với Chỉ Hạnh, sinh khí trong mắt từng chút từng chút một biến mất, nói càng ngày càng ít, cảm xúc cũngạ xuống.
13 Nhưng Chỉ Hạnh đã làm tốt chuẩn bị -- bao đầu gối của nàng cùng Tam Lang đều khâu tốt lắm -- nhưng cha mẹ chồng rõ ràng tức giận đến sắp nổ, lại một câu cũng không phát, ngay cả tìm bọn họ mắng hai câu cũng không có.
14 Mùng bốn, Tam Lang vẫn là sáng sớm liền tiến cung. Hai người thoạt nhìn dường như không có gì khác thường, chỉ là mặt đều nhàn nhạt đỏ. Lúc ngăn không cho đưa, Tam Lang chần chờ một chút, dặn dò, "Phòng châm tuyến trong nhà không sai sử được.
15 Mới qua nguyên tiêu (15/1 âm lịch), Tu Thân Uyển liền ổn định lại. Đời đời mẹ con tương truyền, trị gia luôn dùng một bộ binh pháp của thống soái. Gia quy lập tốt, trên dưới có phần, thưởng phạt phân minh, không oan uổng không dung túng.
16 Sáng sớm đưa Tam Lang ra cửa, Chỉ Hạnh cảm xúc vẫn không cao. Đêm qua Tam Lang không có cầu hoan, lại nói cảm thấy lạnh, ôm nàng, phá hư tướng ngủ quy củ của nàng.
17 Buổi tối Tam Lang trở về, mặt lộ vẻ mỏi mệt, hơi thở u ám tăng rất nhiều. Tuy nói đầu xuân, vẫn là mưa tuyết đan xen, ngược lại càng ướt lạnh âm hàn. Loại không khí này, tiểu nha đầu đến không bao lâu thiếu chút nữa bị dọa đến co rúm, ngay cả rèm cửa cũng không vén được.
18 Tháng ba xuân ấm hoa đào nở, núi xa mỉm cười. Thời tiết vô cùng tốt, nhưng chủ mẫu Phùng gia phu nhân tâm tình phi thường không tốt, ẩn ẩn hàm chứa điện quang lóe ra, mọi người bên cạnh rón ra rón rén, sợ không cẩn thận, liền chọc Phùng phu nhân giận dữ.
19 Ở đỉnh mái ngói chân hơi trượt một chút, may mắn vẫn giữ được thăng bằng, cũng không phát ra tiếng động gì. Khinh công này của nàng thật là. . . âm thầm cười khổ.
20 Ngự thư phòng tràn ngập tiếng xuân, hơi thở dâm mỹ hương diễm lan tràn. Tam Lang mặt mày bất động, phảng phất như không nghe thấy, ngồi ngay ngắn ở bàn sách dưới ngự án, lật xem tấu chương, khi thì ngưng mi suy nghĩ, lúc khác lại viết xuống những nghi điểm trên trang giấy, nơi nào cần thay đổi, từng tờ một kẹp vào giữa tấu chương.