1 Làm một hồn phách phiêu du, kì thực là một niềm vui lớn nhất trên đời. Nàng vốn không biết tên mình là gì, chẳng qua có một người lúc trước trò chuyện cùng nàng đã đặt cho nàng cái tên Viên Thê.
2 Lần đầu tiên tỉnh lại, Viên Thê đã nhìn thấy hắn. Đập vào con mắt còn nhập nhòe chưa rõ của nàng là nét mặt vui mừng rạng rỡ của hắn:- Cuối cùng nàng cũng tỉnh lại!Tại sao phải tỉnh lại?Đầu óc trống rỗng mơ hồ, tất cả đều vô cùng xa lạ.
3 Viên Thê trở lại làm một hồn phách đơn giản, an nhàn. Ngày ngày nghịch ngợm mấy thứ đồ chơi lạ mắt, thi thoảng lại vẩn vơ ngắm mây ngắm gió. Nàng hiện tại đang tìm cách tháo nút thắt của cuộn len trước mặt.
4 Mấy ngày nay, Viên Thê ngủ không được ngon giấc. Đó là chuyện từ trước tới giờ chưa từng xảy ra. Nàng không biết vì sao đột nhiên lại có sự thay đổi này.
5 Viên Thê ở đây đã có đến mấy vạn năm. Nàng không biết đây thật sự là chốn thần tiên nào. Nhưng đến lúc rời đi cảm giác vẫn lưu luyến không thôi. Khi trước có một ngày hắn từng hỏi nàng, ánh mắt đắn đo lo lắng:- Viên Thê, nàng có muốn làm con người không?Nàng ngẩng đầu, giọng nói trong veo như nước:- Con người là gì? Làm người thì có gì tốt?- Con người là giống như ta vậy, có thể chạm được vào mọi thứ.
6 Mãi tới ngày hôm sau, Viên Thê mới hỏi ra được suy nghĩ trong lòng:- Ông ơi, cháu ở đây để làm gì?Nhìn dáng vẻ bận rộn của ông lão, nàng không nén được cất tiếng hỏi.
7 Phía bên kia của ánh sáng, trong làn hơi sương mờ nhạt của chốn luân hồi chuyển kiếp, cảnh tượng ấy khiến cho hắn nhất thời đứng lặng. Hắn không biết được, đã khi nào hắn từng nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ này chưa.
8 Chiêu Viên chỉ đem theo mỗi một cung nữ, lặng lẽ đi bộ tới nơi đọc sách của thái tử. Vừa xong mẫu hậu đã hứa với nó, nếu có thể gọi được hoàng huynh về dùng bữa trưa cùng mọi người thì sẽ đích thân tới nhà bếp nấu món chè cốt dừa mà nó thích nhất.
9 Lúc ăn cơm trưa, hay ngay cả tới lúc ăn món chè cốt dừa yêu thích vào lúc chiều, Chiêu Viên đều luôn lơ đễnh. Hoàng hậu có vài lần hỏi tới, nhưng Chiêu Viên làm sao dám đem chuyện này nói cho một người nghiêm khắc như mẫu hậu.
10 Chiêu Viên cuối cùng cũng tự mình xác nhận, Đỗ Chân chính xác là một thái giám có địa vị cao nhất mà nàng từng gặp. Không chỉ có thể tuỳ ý sai bảo toàn bộ thái giám cung nữ xung quanh mà còn có thể ngang nhiên cùng ngồi học với thái tử và nàng.
11 Chiêu Viên bắt đầu cuộc sống gian khổ mà kéo dài như thế. Trước mặt nàng, tên Đỗ Chân kia vẫn không biểu hiện gì nhiều. Được cái luôn tỏ ra quan tâm tới tình hình học tập của nàng.
12 Tết năm Chiêu Viên mười ba tuổi, thái phó nhân một buổi học liền cho ba người bọn họ viết câu đối.
Chiêu Viên mấy năm nay học được không ít sách, cũng hiểu được không ít chuyện.
13 Trưa nay thời tiết khá oi ả.
Thị Mai đứng một bên quạt liên tục mà Chiêu Viên vẫn thấy nóng, trong người cũng bức bối khó chịu. Ngồi đợi mất một lúc lâu mới thấy Văn Lịch dẫn theo hai thái giám ở nhà bếp mang đồ ăn tới.
14 Từ sau vụ việc ngày ấy, Chiêu Viên đã biết thân phận thực sự của Đỗ Chân rồi, đương nhiên cũng hiểu được lý do những lần vắng mặt của hắn.
Mấy hôm này, nghe hoàng huynh nói Đỗ Chân lại được cử đi giám sát quân đội ở một đạo gần biên giới phía tây.
15 Mọi việc sau đó diễn ra thuận lợi tới mức khó hiểu, khiến cho Chiêu Viên không dưới một lần nghĩ tới chuyện, nàng lại bị người ta lừa mất rồi, là lừa vào cái bẫy đã cài sẵn.
16 Tôi là một gác ngục nhỏ bé ở đạo An Hạnh. Nói là nhỏ bé, nhưng hai năm trước gia đình cũng phải nhờ cậy vài người, tốn một ít tiền mới lo lót được.
Vì vậy, đối với công việc, tôi luôn nghiêm túc cố gắng, lặng lẽ cẩn trọng, chờ đợi một cơ hội tốt để có thể thăng quan tiến chức.
17 Đường đất đá khiến xe ngựa cứ xóc nảy không ngừng. Nhưng Chiêu Viên có đệm êm, yên tâm mà ngủ say, tới tận gần cổng thành mới tỉnh dậy. Trong giấc mơ dường như có người ôm nàng như thuở nhỏ, nhè nhẹ vỗ về, vừa âu yếm, vừa đung đưa ru nhẹ.
18 Phần 3:
Gánh nợ kiếp trước, vai đầy nặng.
Thân tội kiếp này, có đủ mang?
Duyên này, duyên nợ dở dang.
Mệnh này, mệnh mỏng, sẻ san cùng người.
19 Hôm nay là lễ hội ngày mùa.
Đây có lẽ là ngày lễ quan trọng nhất trong năm của người dân trấn Đông Hồ. Theo tục lệ, trưởng trấn sẽ đại diện cử hành nghi thức ở sân làm lễ linh thiêng, cầu cho mưa thuận gió hòa, cầu cho mùa màng tươi tốt,… Đối với những người quanh năm làm nghề nông mà nói, còn có gì quí giá hơn những điều họ đang ước ao đó?
Nghi thức kéo dài gần một canh giờ, lôi kéo sự có mặt của toàn bộ người dân trong trấn, chẳng quản người lớn hay trẻ nhỏ.
20 Duyên phận là gì?
Hắn và nàng,
Thần tiên và người trần,
Vì cớ gì có thể gặp được nhau?
Sự sắp đặt diệu kì của tạo hóa. Cho dù là cuộc gặp gỡ của một người trần mắt thịt, các quan cai quản nhân gian cũng chẳng có cách nào lý giải.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường
Số chương: 50