161 Sáng hôm sau, Tô Song Song tỉnh dậy, cô trở mình, đột nhiên cảm thấy ngực mình phình lên, rất không thoải mái. Cô đưa tay gãi gãi, bỗng phát hiện khuy cài phía sau đã được mở ra từ lúc nào, hơn nữa nội y cũng xộc xệch trước ngực.
162 Âu Dương Minh nghe vậy, biểu tình liền ngưng trọng, ngay sau đó làm bộ không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Song Song. Anh nghiêng người về phía trước, đột nhiên đưa tay ra sờ trán Tô Song Song.
163 Anh vẫn tiếc chữ như vàng, thế nhưng bốn từ này lại làm cho Tô Song Song thấy anh rất quan tâm đến mình, cô cảm động vội vàng kéo tay Tần Mặc lại.
Lúc nãy cô thật sự sợ Tần Mặc sẽ nhào lên, bắt cô làm thí nghiệm để rèn luyện kinh nghiệm thực chiến.
164 Trong nháy mắt khi đóng cửa lại, Âu Dương Minh đột nhiên vươn tay vuốt phần tóc vừa mới tán loạn trước trán lên, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà.
165 Tô Song Song suy nghĩ một chút lại đẩy chiếc hộp trở về, nói với Tần Mặc: "Cảm ơn Boss rất nhiều, nhưng mà quà tặng quý giá như vậy tôi không thể nhận.
166 Tần Mặc thấy Tô Song Song như vậy, bất ngờ mà sửng sốt trong phút chốc, ngay sau đó anh không hề nghĩ ngợi gì thêm mà trực tiếp cúi người xuống vươn hai tay bế ngang cô đi.
167 Tần Mặc và Tô Song Song cùng quay đầu nhìn sang, liền thấy Âu Dương Minh từ trong một chiếc xe hơi màu đen khiêm tốn bước xuống, vẻ mặt ôn nhu nhìn Tô Song Song mà cười.
168 Lúc Tô Song Song đi vào, Tứ gia đã được đưa đi phẫu thuật, Tần Mặc đứng một bên nhìn thấy Tô Song Song đi tới, rất tự nhiên trực tiếp đón cô từ trong tay đại mỹ nữ.
169 Buổi trưa, Tần Cầm có chuyện cần tìm Tần Mặc, Tô Song Song cùng Tô Mộ đến nhà ăn ăn cơm.
Tô Song Song ngồi trên ghế, chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng: bây giờ điều cô không muốn nhất chính là ăn cơm cùng Tô Mộ! Tuyệt đối không thể nuốt nổi!
Ngay lúc Tô Song Song đang cực kỳ gào thét, Tô Mộ đã bưng hai phần cơm đi tới đặt trên bàn, sau đó đẩy một phần về phía Tô Song Song bên này.
170 "Ừ?" Tô Song Song nghe xong, giống như sống lại, ngẩng phắt đầu lên nhìn Tần Mặc, đôi mắt mở to, ra vẻ khó hiểu. Nhưng Tần Mặc không định nói thêm gì khác, nhìn Tô Song Song gấp gáp, anh lại muốn thưởng thức.
171 Cô không có cách nào đi tới, liền nhìn Âu Dương Minh nặng nề khom người hành lễ: "Cám ơn phó tổng Âu Dương! Bây giờ anh đưa tới là vừa kịp thời. "
Tô Song Song mặc dù cảm ơn anh, nhưng lại không hề mời anh ngồi xuống, bởi vì Tô Song Song có dự cảm, nếu ở cùng Âu Dương Minh, tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt lành gì
"Không có gì, đây là việc tôi phải làm.
172 Tô Song Song thấy Tần Mặc không để ý, cũng không nói chuyện với mình. Cô quay đầu nhìn chằm chằm phòng giải phẫu, an tĩnh đến lạ thường, tâm can lại co thắt.
173 Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song, ánh mắt vô cùng hiền dịu, trong nháy mắt, trái tim nhỏ bé của cô khẽ run rẩy, chỉ là da mặt của cô đã được tập luyện nên rất nhanh đã cười nịnh nọt.
174 Âu Dương Minh thấy vẻ mặt giật mình của Tần Cầm, càng khẳng định suy nghĩ trong lòng. Nét mặt anh trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói: “Khi nào thì cô đánh tôi ngất xỉu vậy? Là Tần Mặc sai xử cô? Hay là cô có ý đồ gì khác?”Lúc này Tần Cầm mới lấy lại tinh thần, cô vốn đang nhìn Âu Dương Minh với ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ, giờ phút này lại chuyển sang nồng đậm hứng thú.
175 Trong lòng Tô Song Song tự nói với bản thân, Tần Mặc đang nói về nhân vật trong “Thục Tiên Truyện”, không có nửa điểm quan hệ với cô, thế nhưng như cũ không có cách nào ngăn chặn sự cuồng loạn trong lòng.
176 Tần Mặc rõ ràng đã cảm giác được tâm tình của Tô Song Song có điểm là lạ, anh dùng sức nắm lấy bả vai của Tô Song Song, sau đó nhìn về phía bác sĩ thú y, đôi mắt lại hằn sâu lạnh lẽo hơn rất nhiều.
177 Cô đi tới ban công phía sau, tựa lưng vào tường, tự nhiên có hơi chột dạ. Mắt Tô Song Song chuyển động, chẳng biết tại sao mà cô luôn cảm thấy không yên lòng.
178 Bác sĩ thú y nghe thấy động vật trong bệnh viên vẫn kêu ồn ào không dứt, nhất thời cảm thấy nhức đầu, cô hít một hơi thật sâu, mới bảo đảm bản thân tiếp tục nhẫn nại.
179 Lần đầu tiên Tô Song Song thấy tự hận sao mình lại nghĩ được tới như vậy, cô rầm rì hai tiếng, đột nhiên cảm thấy tổn thương muốn khóc.
Ngay lúc Tô Song Song mất hết hồn vía, cô lại nghĩ tới Tô Mộ, vội vàng gọi điện cho cô ấy.
180 Vốn là Tô Song Song rất vui mừng, thế nhưng nghĩ lại, không làm việc thì không hưởng lộc, cô lập tức do dự, cuối cùng nói: “Việc này… Tiền khám bệnh của Tứ Gia, ít nhiều gì tôi cũng sẽ trả lại cho anh.