1 Đêm đen như mực…Tại khu nhà cao cấp, chỉ tồn tại âm thanh tĩnh lặng…Hình ảnh một người con gái mảnh khảnh, khó khăn lê bước, mồ hôi bệt vào tóc dính dáp trên hai bên mặt, cổ tay trắng nõn nhỏ bé và yếu ớt cố gắng với chiếc điện thoại trên tủ giường.
2 Tại tòa nhà Tần ThịTrong tòa nhà cao ngất có kiến trúc mang dáng vẻ xa hoa, tiếng giày cao gót vang lên thanh thúy, từ ba mươi ba tầng trên cao xuyên qua hành lang, mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi giày thanh nhã đi vào.
3 Thế giới này có một loại yêu, tên là lúc ban đầu. Tình yêu của tôi dành cho anh khi đó, không ngờ rằng dù đã trải qua bao nhiêu năm vẫn mãi như ngày hôm qua, chưa lúc nào thay đổi.
4 Đi đến nơi học violon, Tần Mộc Ngữ xuống xe, Thượng Quan Hạo cầm đàn của nàng mang ra khỏi xe. “Anh theo ba ba tôi làm vệ sỹ sao?” Tần Mộc Ngữ đứng ở bên cạnh xe, nhẹ giọng hỏi, đôi mắt trong vắt, “Vẫn luôn làm việc như thế này?”Thượng Quan Hạo khựng lại trong chốc lát, đóng cửa xe, đưa đàn cho nàng.
5 “Không! Nó là con của anh, anh sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ nó!” Nữ tử than thở khóc, tâm can vô cùng đau đớn. “Tôi không rảnh đi kiểm nghiệm xem nó có phải là con của tôi hay không,” miệng hắn khẽ cười, đối diện xe ở phía trước cách đó vài thước có một nữ hài tử đang nhìn chằm chằm vào hắn khiến hắn nổi lên hứng thú, “Tránh xa một chút đừng ô uế xe của tôi.
6 “Tiên sinh, hiện tại đang vội … trở về rồi nói sau. ” Tiếng nói hắn trầm thấp, một chút độ ấm cũng không có. Trong lòng Tần Mộc Ngữ vô cùng áy náy, chui vào trong xe.
7 Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ lại một trận tái nhợt. Tần Chiêu Vân giúp nàng, dùng người che khung cảnh tàn nhẫn kia. Nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy phía sau, một vệ sỹ thân mặc đồng phục đen, một cánh tay cầm côn sắt.
8 Nói ra những lời này, Thượng Quan Hạo cũng bắt đầu hối hận. Hắn kiềm chế, ẩn nhẫn, che dấu khả năng của mình, theo giờ phút này bắt đầu có một chút sơ hở.
9 Thượng Quan Hạo ôm nàng bước ra khỏi ao, tay nàng cứ như thế không chịu buông. “Tiểu thư, tiểu thư cô có sao không…” một tràng thanh âm hoảng sợ hỏi. Thượng Quan Hạo nghỉ một chút, lại muốn gỡ cánh tay nàng ra khỏi người, thì phát hiện chỉ phí công vô ích.
10 Tần Chiêu Vân trở về, luôn khiến cho biệt thự mang một tầng áp suất thấp. “Ba ba” Tần Cẩn Lan bước đến gần, giúp ông cầm tập công văn, rồi tiếp tục giúp ông cởi bỏ trang phục, “Con đã có được Dạ Lan, đó là mảnh đất chúng ta đặt mức giá thầu không ai có thể dự đoán, thời gian này có thể phát huy tối đa.
11 Tại thư viện của trường Đại học Anh quốc, Tần Mộc Ngữ vẫn ôn bài đến tận khuya. Nàng đã trải qua những năm tháng đau khổ thiếu thốn và đói nghèo, nên rất thèm khát được đi học.
12 Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ nhăn nhó không muốn nghe, trực tiếp dùng cánh tay đẩy hắn ra, muốn thoát khỏi hắn. Ngự Phong Trì theo bản năng ôm chặt nàng, không cho nàng trốn.
13 Mắt Thượng Quan Hạo bắt đầu nổi máu. Lúc Tần Mộc Ngữ chạy vào, cuộc ẩu đả liều mạng đã lên đến cao trào, Thượng Quan Hạo một mình đánh hạ một đám người ra sức đem Tần Cẩn Lan thoát khỏi đó, chính mình bị chai thủy tinh văng ra từng mảnh làm chảy máu một chút.
14 “Chúng ta đi lâu vậy không về, ba ba sẽ không hỏi sao?” Tần Mộc Ngữ có chút không yên tâm. Tần Cẩn Lan nụ cười giảm đi chút ít, cho biết : “ Chị nói rằng em ra bên ngoài cùng chị, qua hai ngày mang em trở về.
15 “Làm sao có thể!” Tần Mộc Ngữ vòng đến trước mặt hắn, nhìn biểu cảm trên mặt hắn, “Miễn trên mặt không thiếu cơ xương thì đều có thể cười, tôi dạy anh có muốn không?”Sự hứng khởi của nàng tăng lên, cầm lấy cánh tay hắn không cho hắn di chuyển, ngửa đầu nhìn khuôn mặt hắn : “Thôi nào, anh làm theo tôi!”“Mắt nheo lại, khóe miện hướng lên trên, nhớ đến những chuyện vui nhất, trên thực tế cười chỉ cần tác động đến ba cơ mặt trên khuôn mặt là đủ rồi, rất đơn giản, miện của anh phải nhếch lên mới được…”Tần Mộc Ngữ đi khập khiễng, nhịn không được tự thể nghiệm giúp hắn sửa chữa biểu cảm khuôn mặt.
16 “Cô thích hắn, thích hắn vô cùng nhỉ?” nụ cười Ngự Phong Trì càng ngày càng trở nên xấu đi. Tần Mộc Ngữ đột ngột đưa tay che miệng hắn thật chặt, hơi thở cũng bắt đầu bất ổn : “Ngươi… ngươi không được nói lung tung!”Ngự Phong Trì có chút say mê bất ngờ hôn vào bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi của nàng, mở miệng nói : “Ngự Phong Trì — tên của tôi.
17 Sàn nhà rất lạnh, bóng bàn chân nhỏ bé của nàng chạy nhẹ nhàng không rõ tiếng động. Dưới lầu trong phòng khách, Tần Chiêu Vân đang nổi trận lôi đình. “Ta đã nuôi lớn con như thế nào mà trở nên ngu ngốc như vậy!” Ông trợn trừng mắt, ngón tay chỉ vào mặt Tần Cẩn Lan gầm nhẹ.
18 Nét mặt Tần Chiêu Vân thay đổi nhanh chóng, chính mình nhìn thấy đứa con gái yêu quý trên vai đầy những vết cắt do mảnh vỡ chén trà để lại, một lượng máu nhỏ chảy ra, trán ông thấm đẫm mồ hôi cắn môi nhịn nỗi đau trong lòng dáng dấp mang đầy vẻ đau thương, lửa giận trong lòng lại một lần nữa hừng hực bốc cháy.
19 Tần Mộc Ngữ hít một chút khí lạnh, nhịn trong chốc lát, thành thật nói : “Đau. ”Tiểu Tình lắc đầu : “Không có cách, vết thương quá sâu, cần băng vải nữa chứ, tiểu thư đợi một chút nhé!”Cô chạy ra, ở cửa tò mò mà kêu lên : “Thượng Quan Hạo! Anh còn chưa đi sao?”Tần Mộc Ngữ nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, ngẩn ra trong nháy mắt khi thấy thân ảnh cao lớn, nàng tay chân luống cuống, vội vàng kéo lại dây kéo phía sau áo váy, một mảng da trắng nõn lộ ra, còn thấy rõ cả áo ngực màu trắng sữa.
20 Thân ảnh kia rơi xuống, mị hoặc mà đường hoàng, lộ ra lực hấp dẫn chết người. Tần Mộc Ngữ lại càng hoảng sợ, dừng lại ôm sách cùng các bạn xung quanh, trong đám người nhốn nháo rộn ràng, thân ảnh Ngự Phong Trì tao nhã đứng lên, nhếch mép cười một cách ác ý hướng về phía nàng đi tới.