101 Tô Song Song chống lại ánh mắt Tần Mặc, cảm thấy dường như có gì đó không đúng lắm, rốt cuộc là chỗ nào không thích hợp, cô vô thức cúi đầu đặt ngón tay trên đầu môi cọ xát.
102 "Tần thiếu!" Thẩm Ôn Uyển vẫn muốn vùng vẫy một chút, khẽ gọi một tiếng, nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Mặc so với vừa rồi còn lạnh lùng hơn, cô đột nhiên không dám tiếp tục dò xét.
103 Hai người lại lâm vào trầm mặc, ai cũng không nói gì, mãi cho đến giữa trưa, họ mới động đậy một chút, bởi vì Tần Mặc muốn vươn vai đón lấy chút ánh sáng mặt trời, mà cũng nghĩ Tô Song Song đi lại bất tiện, nên quyết định ăn luôn bữa tối ở trong phòng làm việc.
104 Nhưng Tần Mặc lại đem thẻ ngân hàng kia đặt ở trên bàn, Tô Song Song không hiểu ngẩng đầu nhìn anh. Ngón tay thon dài của Tần Mặc nhẹ nhàng gõ một cái lên thẻ ngân hàng, nói: "Cô coi như là.
105 Mấy chữ này quanh quẩn trong đầu Tô Song Song, cô cắn đũa, cảm giác mình no rồi, bị tức đến no luôn rồi.
Cô cảm thấy Tần Mặc lại tăng thêm một phần công lực, bây giờ đến lời nói cũng bắt đầu ác độc rồi!
Tần Mặc nhìn khuôn mặt cô cương cứng cả lên, liền nhếch miệng cười, sau đó đem đĩa thịt ba chỉ vàng ruộm kia đẩy tới gần Tô Song Song.
106 Cô đưa tay ra xoa xoa bụng, sau đó rời giường, dự định không ngồi một chỗ nữa, coi như lương tâm của cô có thể chịu được, thân thể của cô cũng không chịu nổi, nếu còn tiếp tục như thế, cô sẽ chết vì béo!Cho nên Tô Song Song đưa ra một quyết định nghiêm túc, cô muốn đi làm!Tần Mặc ngược lại không phản đối, Tô Song Song bị thương cũng không nặng, chỉ cần không hoạt động nhiều là được rồi, cô đi làm cũng chỉ ngồi vẽ, cho nên cũng đồng ý.
107 Cô vội vàng dùng lực lắc đầu, để loại cảm giác hoảng hốt này ra khỏi đầu, sau đó lấy điện thoại gọi cho Tô Mộ.
“Tô Tô! Tôi tôi! Tối nay có hay không…”
“Em gái cô! Cô còn biết gọi cho tôi! Tôi còn sợ ảnh hưởng đến thế giới hai người của cô và boss, cho nên nhẫn nại không gọi cho cô! Bây giờ thân thiết tình ái xong rồi, mới nhớ đến tôi sao!”
Tô Song Song vừa muốn giải thích một chút, bên kia cũng vẫn chưa dừng lại oán hận, cô thấy Tô Mộ chắc là tức giận thật rồi, vội vàng đè thấp giọng, cúi người gật đầu nghe.
108 “Đi thẳng vào thang máy chứ?” Thật ra Tần Mặc không để ý tới lời trêu chọc của Tô Mộ, bởi vì anh sẽ không vì những người không liên quan mà lãng phí một chút tinh lực (tinh thần và thể lực).
109 Âu Dương Minh lúc này đang đứng ở khúc ngoặt của cầu thang dưới lầu, trong tay đang loay hoay với chiếc chìa khóa, nghe thấy giọng nói của Tô Song Song, trong nháy mắt vẻ mặt liền dãn ra một chút, dâng lên ý cười.
110 Vừa nói cô ta vừa đem xấp ảnh vốn đang giữ chặt trong tay quăng vào người Tô Song Song, Tô Mộ vừa thấy vội vàng che trước người Tô Song Song, những tấm ảnh trúng cô, rơi lả tả đầy đất.
111 "Cô đang ở đâu? Tôi đến đón cô. " Âu Dương Minh chậm rãi từ cầu thang bộ đi ra ngoài, nhìn đến cửa lớn đang đóng chặt ở cuối hành lang, trong đôi mắt thành thục chợt lóe ra ánh sáng.
112 Ban đầu Tần Mặc phân cho Tô Song Song làm người quản lí thời gian, mặc dù cô mừng rỡ như điên, nhưng cảm thấy không làm gì mà hưởng lộc, cho nên lập tức tìm hiểu tiêu chuẩn của thông báo tuyển dụng, thấy mình thích hợp mới tới làm.
113 Anh thấy được cảm xúc lúng túng không biết làm thế nào trong mắt cô, nhưng lại ra vẻ làm như không thấy, khóe miệng treo một nụ cười trầm ổn hài hòa, đưa tay ra, làm bộ muốn bế cô lên.
114 Tô Song Song một tay chống nạng, cúi người xuống, nhặt tấm hình nhìn mập mờ nhất trên đất lên sau đó quơ quơ: "Anh ta vốn là hàng xóm của tôi, cũng là Boss, chân của tôi.
115 Người thư ký cũng đi ra ngoài theo bọn họ, nhìn Tô Song Song và Âu Dương Minh, ánh mắt vẫn không nhịn được quan sát tìm hiểu quan hệ giữa hai người.
Tô Song Song dù không quay đầu lại nhưng vẫn luôn cảm nhận được sau lưng như đang có mũi nhọn chỉa vào mình.
116 Dư luận xung quanh cũng bắt đầu thiên vị cho Tô Song Song, quả thật mà nói, coi như Tô Song Song ái mộ hư vinh, tìm nam nhân có tiền, thì chuyện này cũng không đến lượt bọn họ quản!Lại nói Tô Song Song cũng là người có năng lực, đảm nhiệm được vị trí phụ tá này, coi như cô có đi cửa sau đi nữa, cũng là do cô có bản lãnh, cô cũng không làm ra chuyện gì trái ngược đạo lý, hơn nữa chân cô bây giờ còn bị thương rồi, thấy thế nào cũng vẫn có cảm giác Tô Song Song đáng thương hơn.
117 "Đi thôi, chúng ta đi thẳng đến bãi đậu xe sẽ không có người chú ý. " Âu Dương Minh vẫn trấn an Tô Song Song như cũ, sau đó gật đầu với thư ký một cái rồi đỡ Tô song Song vào thang máy.
118 Tần Mặc thật sự rất hiếm khi một hơi thở nói nhiều lời như vậy, nhưng lại làm Tô Song Song nghe được sợ hết hồn hết vía, cô bây giờ đang hối hận, cực kỳ hối hận, vừa rồi làm sao mình lại không bình tĩnh chứ, nói ra những lời này, cuộc sống của cô sau này phỏng chừng sẽ không thoát khỏi âm mưu quỷ kế rồi!Tần Mặc trong nháy mắt xoay người lại mở miệng tăng thêm một câu, thanh âm rõ ràng so với vừa rồi càng trầm thấp hơn một ít, dù vẫn như cũ không hiển hiện cảm xúc gì, nhưng lại lộ rõ vẻ uy hiếp: "Đừng có tìm cô ấy gây phiền toái.
119 Quần áo trong này không hề rẻ chút nào. Thấy Âu Dương Minh chuẩn bị xuống xe, cô vội kéo tay anh lại.
Âu Dương Minh thu hồi tay đặt trên cửa xe, quay đầu nhìn Tô Song Song.
120 Tô Song Song nhìn xung quanh, lúc này đã đến giờ làm việc nên bọn bạch cốt tinh vừa mới ở dưới lầu xem náo nhiệt đều lên cả rồi, tầng cao nhất thoáng chốc đầy người qua lại.