81 NhưngTần Mặc lại đem thẻ ngân hàng kia đặt ở trên bàn, Tô Song Song không hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Ngón tay thon dài của Tần Mặc nhẹ nhàng gõ một cái lên thẻ ngân hàng, nói: "Cô coi như là.
82 Tô Song Song nhìn Tần Mặc đang nhăn nhó, hết nhìn bên trái lại ngó bên phải, bây giờ cô cảm thấy như Tần Mặc vừa bị đánh tráo. Phát hiện này khiến Tô Song Song rất kinh ngạc: Tiểu Cầm thú hôm nay không phải uống lộn thuốc chứ? Lại có thể nói ra những lời lẽ cảm động như vậy, khiến cô nhất thời muốn rơi lệ.
83 Cô đưa tay ra xoa xoa bụng, sau đó rời giường, dự định không ngồi một chỗ nữa, coi như lương tâm của cô có thể chịu được, thân thể của cô cũng không chịu nổi, nếu còn tiếp tục như thế, cô sẽ chết vì béo!
Cho nên Tô Song Song đưa ra một quyết định nghiêm túc, cô muốn đi làm!
Tần Mặc ngược lại không phản đối, Tô Song Song bị thương cũng không nặng, chỉ cần không hoạt động nhiều là được rồi, cô đi làm cũng chỉ ngồi vẽ, cho nên cũng đồng ý.
84 Thực ra, Tô Song Song luôn tự biết lượng sức mình, dù ngày thường luôn tùy tiện, nhưng về vấn đề này luôn có nguyên tắc của mình. Cô nhìn Âu Dương Minh với vẻ biết ơn, sau đó quả quyết bày tỏ thái độ vô công bất hưởng lộc, uyển chuyển cự tuyệt: "Cám ơn anh, một lát nữa bạn tôi sẽ mang đồ ăn đến, không cần làm phiền anh!"Lúc Tô Song Song nói chuyện, cho dù Tần Mặc không hề ngẩng đầu, nhưng phần sáng còn lại trong mắt cũng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô không đón nhận thành ý của Âu Dương Minh, khóe môi nãy giờ vẫn mím chặt hơi giương lên một chút.
85 “Đi thẳng vào thang máy chứ?” Thật ra Tần Mặc không để ý tới lời trêu chọc của Tô Mộ, bởi vì anh sẽ không vì những người không liên quan mà lãng phí một chút tinh lực (tinh thần và thể lực).
86 Tô Song Song miệng lưỡi khô đắng, suy nghĩ một chút cảm thấy nên đuổi khách. "Cái đó. . . Tôi thấy cũng đã lâu rồi, nếu không hay là hai người về thay đồ rồi ăn cơm đi? Hoặc là cùng ăn một bữa cơm? Chờ tôi khỏe lại nhất định sẽ mời hai người ăn một bữa thịnh soạn!"Chuyện ăn cơm này, thực ra là cô muốn hỏi Tần Mặc, cô không biết anh nghĩ thế nào, cho nên không dám tùy tiện vạch trần thân phận của anh.
87 Vừa nói cô ta vừa đem xấp ảnh vốn đang giữ chặt trong tay quăng vào người Tô Song Song, Tô Mộ vừa thấy vội vàng che trước người Tô Song Song, những tấm ảnh trúng cô, rơi lả tả đầy đất.
88 "Không được!" Tô Song Song lập tức múc một thìa cháo đưa lên miệng: "Ăn! Boss đã mời, tôi cầu còn không được, sao lại không hay!"Tần Mặc nhìn thấy cô như vậy, khóe miệng liền giương lên một chút, hơi gật đầu, người giao hàng lập tức hiểu ý nhanh chóng bày nốt những thức ăn còn lại lên bàn.
89 Ban đầu Tần Mặc phân cho Tô Song Song làm người quản lí thời gian, mặc dù cô mừng rỡ như điên, nhưng cảm thấy không làm gì mà hưởng lộc, cho nên lập tức tìm hiểu tiêu chuẩn của thông báo tuyển dụng, thấy mình thích hợp mới tới làm.
90 Lúc này, người giao hàng cũng thức thời đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Tô Song Song và Tần Mặc, Tô Song Song cúi đầu đầy vẻ buồn rầu ăn cháo. Tần Mặc hơi ngửa người dựa về phía sau, hai tay để lên tay vịn, hơi híp mắt nhìn Tô Song Song ăn.
91 Tô Song Song một tay chống nạng, cúi người xuống, nhặt tấm hình nhìn mập mờ nhất trên đất lên sau đó quơ quơ: "Anh ta vốn là hàng xóm của tôi, cũng là Boss, chân của tôi.
92 ". . . " Tô Song Song từ đầu tới cuối, tận lúc Đông Phương Nhã đi ra ngoài cũng vẫn duy trì trạng thái im lặng, vì sao lúc nào mở miệng cũng đùa giỡn cô và Tần Mặc.
93 Dư luận xung quanh cũng bắt đầu thiên vị cho Tô Song Song, quả thật mà nói, coi như Tô Song Song ái mộ hư vinh, tìm nam nhân có tiền, thì chuyện này cũng không đến lượt bọn họ quản!
Lại nói Tô Song Song cũng là người có năng lực, đảm nhiệm được vị trí phụ tá này, coi như cô có đi cửa sau đi nữa, cũng là do cô có bản lãnh, cô cũng không làm ra chuyện gì trái ngược đạo lý, hơn nữa chân cô bây giờ còn bị thương rồi, thấy thế nào cũng vẫn có cảm giác Tô Song Song đáng thương hơn.
94 Cô nháy nháy đôi mắt, tự nhiên cảm thấy hơi mơ màng, Tần Mặc lại vừa vặn cúi đầu xuống liếc cô, tự nhiên Tô Song Song không tránh khỏi phải nhìn vào đôi mắt sắc bén của anh.
95 Tần Mặc thật sự rất hiếm khi một hơi thở nói nhiều lời như vậy, nhưng lại làm Tô Song Song nghe được sợ hết hồn hết vía, cô bây giờ đang hối hận, cực kỳ hối hận, vừa rồi làm sao mình lại không bình tĩnh chứ, nói ra những lời này, cuộc sống của cô sau này phỏng chừng sẽ không thoát khỏi âm mưu quỷ kế rồi!
Tần Mặc trong nháy mắt xoay người lại mở miệng tăng thêm một câu, thanh âm rõ ràng so với vừa rồi càng trầm thấp hơn một ít, dù vẫn như cũ không hiển hiện cảm xúc gì, nhưng lại lộ rõ vẻ uy hiếp: "Đừng có tìm cô ấy gây phiền toái.
96 Tô Song Song nằm trên chiếc giường cứng rắn, cảm giác mình từ từ tiếp nhận câu nói của Tần Mặc thật tốt, bởi vì lời nói này đối với cô chứa một lượng tin tức rất lớn.
97 Tô Song Song nhìn xung quanh, lúc này đã đến giờ làm việc nên bọn bạch cốt tinh vừa mới ở dưới lầu xem náo nhiệt đều lên cả rồi, tầng cao nhất thoáng chốc đầy người qua lại.
98 “Việc đó… Tôi nghĩ là nên đi thay áo ngủ, anh thấy thế nào?” Tô Song Song che chăn, nhỏ giọng lẩm bẩm, hiện tại mặt của cô đã nhăn lại như chiếc bánh bao rồi.
99 Tô Song Song vừa nghĩ tới cuộc trò chuyện của mình đều bị cô ta nghe được, vốn đang phách lối kiêu căng lập tức xìu xuống.
Bình thường Tô Song Song tức giận sẽ gào to với Tần Mặc nhưng cô luôn có chừng mực.
100 Cũng may Tần Mặc kịp thời phản ứng, im lặng giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, ôm Tô Song Song đi về phía giường nghỉ, vẻ mặt của anh lạnh lẽo, nhưng động tác của tay lại rất dịu dàng.