21 Tần lão gia vào lúc này lại bắt đầu có chút rơi vào mơ hồ, vẻ mặt đầy ý cười mong đợi nhìn Tần Mặc và Tô Song Song. Tô Song Song không có biện pháp nào cự tuyệt đành nhìn Tần lão gia bằng ánh mắt tràn đầy tội nghiệp nhưng cũng không ăn thua, chỉ có thể đem toàn bộ hy vọng đặt trên người Tần Mặc.
22 “Cái gì?” Tần Mặc nghe Tô Song Song nói liền ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tô Song Song lập tức có chút chột dạ, cô đứng dựa bên giường, khép miệng lại.
23 “Nhìn cái gì!”Tô Song Song cố gắng duy trì khí thế, trực tiếp xoay người đi vào, đóng cửa lại, tốt nhất là không nên gặp lại Tần Mặc nữa, Tô Song Song ôm Tứ gia thích thú quay một vòng.
24 Ở trong xe, hai người đều im lặng, Tần Mặc dường như nhớ lại quá khứ nên người lạnh như băng, gương mặt co quắp lại. Tô Song Song lúc này tâm lí đã ổn định, chỉ là thỉnh thoảng lưu luyến liếc mắt nhìn chiếc túi để một bên, trong đó điện thoại của cô đã được tắt đi.
25 Một nhóm bác sĩ vội vàng đi vào, Tô Song Song nhìn Tần lão gia tử không còn vấn đề gì đáng ngại liền thở phào nhẹ nhõm. Tâm tình vừa thả lỏng mới phát hiện mình đang tựa đầu lên vai Tần Mặc.
26 Gương mặt Tần Mặc lập tức trở nên lạnh lùng, nhìn ly nước trong tay muốn để xuống rồi quay người đi. Nhưng Bạch Tiêu ở bên cạnh lại che tai anh lại, nhỏ giọng nói: “Ông nội mới tỉnh dậy, không thể chịu được kích động, cậu nhịn một tí đi.
27 “ Nếu cô không tin, tôi có thể biến nó thành sự thật. ”Lúc chờ đèn đỏ giao thông, Tần Mặc quay đầu nhìn Tô Song Song, không ngần ngại nói với cô một câu.
28 Hai người hơi thở dây dưa cùng một chỗ, Tô Song Song không khống chế được mặt đỏ lên, không suy nghĩ liền nói: “Để tôi dắt nó đi dạo. ”“Tốt, tôi giao cho cô.
29 Trong quán cà phê, Âu Dương Minh cũng đứng lên theo, chỉ tiếc anh còn chưa hỏi Tô Song Song có chuyện gì thì cô đã chạy ra bên ngoài. Cửa thủy tinh va đập phát ra tiếng kêu thanh thúy, thông báo rằng người kia đã đi xa.
30 Sáng sớm thứ Sáu, Tô Song Song còn đang say giấc mộng đẹp thì bị một trận gõ cửa liên tục làm thức giấc. Cô mắt nhắm mắt mở ôm chăn đi đến rồi tựa mạnh vào thành cửa, khó chịu hỏi: “Ai vậy?”“Cô nghĩ ai? Nếu không mở cửa, bà đây ăn tươi nuốt sống ngươi!” Ngoài cửa truyền vào giọng nói hùng dũng hiên ngang, sau đó người đó dùng lực mạnh mẽ đá vào cửa, Tô Song Song cảm thấy sự rung chuyển của cánh cửa phía sau lưng mình, thân thể cũng trở nên lắc lư theo.
31 “Tô Song Song?” Tần Mặc là người mở miệng trước, giọng điệu nhẹ bẫng như không có gì xảy ra, mang theo một chút nghi hoặc, quả là thái độ đối với người xa lạ.
32 Bàn tay Tô Song Song đang xoa bóp đều trở nên bủn rủn, Tần Mặc vẫn không hé răng nói lời nào, cô trong lòng có chút nổi giận, cô đã phải chịu đựng thế này, tên tiểu cầm thú này còn có vẻ mặt như vậy?Thật sự là khinh người quá đáng! Cô tuy là đem cái tôi của mình vứt đi, nhưng dù sao cũng chỉ là tạm thời thôi! Tô Song Song vừa muốn thu hồi tay, chợt nghe từ trong mũi Tần Mặc phát ra một từ: “Ừ.
33 Tần Mặc nhìn Tô Song Song, đôi mắt lạnh như băng vòng vo di chuyển, khóe miệng gợi lên một đường cong quyến rũ, anh chậm rãi mở miệng: “Cô nói phải mời tôi ăn cơm.
34 Thẩm Ôn Uyển càng càng nghe càng khó kiềm chế kích động, cô khẽ khàng liếm cánh môi của mình, một tầng hơi nước mỏng manh chốc lát dâng lên trong hai mắt nhưng chỉ một lát sau đã bị cô cưỡng chế tan đi.
35 Tần Mặc có chìa khóa nên chắc sẽ không gõ cửa, hơn nữa mục đích của anh dọn đến khu nhà này là để tìm sự yên tĩnh, cho nên ngoài việc thỉnh thoảng Bạch Tiêu ghé qua thì còn lại chẳng lúc nào có người tìm anh cả.
36 Thẩm Ôn Uyển lập tức bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Mặc làm cho sợ đến mức ngậm miệng lại, cô quay đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song đang ngồi xổm giả chết trong toilet.
37 Thẩm Ôn Uyển càng càng nghe càng khó kiềm chế kích động, cô khẽ khàng liếm cánh môi của mình, một tầng hơi nước mỏng manh chốc lát dâng lên trong hai mắt nhưng chỉ một lát sau đã bị cô cưỡng chế tan đi.
38 Truyện chỉ đăng duy nhất trong LQD, mọi web khác đều là ăn cắp KHÔNG XIN PHÉP. Thẩm Ôn Uyển căn bản trong lòng còn đang vui sướng nhìn người gặp họa là Tô Song Song, đang đắc ý lại thấy Tô Song Song chưa đi ra ngoài.
39 Thẩm Ôn Uyển lập tức bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Mặc làm cho sợ đến mức ngậm miệng lại, cô quay đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song đang ngồi xổm giả chết trong toilet.
40 Tần Mặc cúi đầu chăm chú nhìn Tô Song Song, cặp mắt đào hoa hiện ra một chút màu xanh thẳm, khiến người khác không thể nhìn thấu được cảm xúc chứa đựng trong đó.