61 Tô Song Song đi trên đường không dám ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh, suy nghĩ không biết Tần Mặc sẽ cư xử như thế nào, nhưng chưa kịp suy nghĩ ra điều gì thì đã đến trước văn phòng của anh.
62 Ngay sau đó sự chú ý của Tô Song Song đã bị bữa tiệc xa hoa hấp dẫn, nhà ăn chiếm một tầng trong năm tầng của tòa nhà, chẳng những có phân biệt đồ ăn Trung Quốc và đồ ăn của phương Tây, còn có một khu rất đặc biệt, rực rỡ muôn màu, hai măt Tô Song Song lập tức hiện lên hai trái tim.
63 Tô Song Song không quen không khí ở chỗ này, nên gọi điện thoại cho Tô Mộ, hai người hẹn gặp nhau ở đại sảnh lầu một, cô thu hồi điện thoại, trực tiếp hướng thang máy dành riêng cho tổng tài không có ai chờ đi tới.
64 Tô Mộ bắt đầu khôi phục lại tinh thần. Cô cảm thấy không khí giữa Âu Dương Minh và Tô Song Song lúc bây giờ không mấy thích hợp, cô ở chỗ này hoàn toàn giống như bóng đèn trên trần nhà.
65 Tô Song Song đứng ngây ra tại chỗ quay đầu lại nhìn Tần Mặc một cái, muốn nhìn ra trên mặt của Tần Mặc rốt cuộc là hắn muốn vạch trần thân phận của mình, hay là không đây?
Nhưng Tô Song Song nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra được chút tin tức nào từ trên mặt Tần Mặc, cô chỉ có thể nhẹ gật đầu, cười ha ha trả lời :”Đúng, bạn của tôi, anh ấy cũng mới tới làm trong công ty này đấy”
“Ồ.
66 Tô Song Song sững sờ tại chỗ, chỉ dám quay đầu nhìn thoáng qua Tần Mặc, muốn đoán ý định của anh, rốt cuộc anh có muốn tiết lộ thân phận của mình hay không?Nhưng mãi hồi lâu cô cũng không thể góp nhặt được chút tin tức ít ỏi nào từ khuôn mặt tê liệt của anh, Tô Song Song đành kiên trì đến cùng gật đầu, gượng cười nói: "Đúng, đây là bạn của tôi, anh ấy mới đến công ty chúng ta làm.
67 Thật ra thì Tần Mặc gọi Tô Song Song tới thảo luận về kết cục của 《 Thục Tiên truyện 》 , nhưng thực tế thì cũng chẳng có gì để thảo luận, chẳng qua Tần Mặc muốn trực tiếp đưa kết cục mình đã sớm viết xong cho cô xem một chút, tránh cho cô khỏi vì nghiện quá mà chết khô
Nhưng cho dù như vậy, Tô Song Song miệng vẫn cười không khép lại được, mặt mũi hưng phấn, đem bản thảo lời ít ý nhiều, mười mấy dòng chữ rồng bay phượng múa mà đọc hết một lần rồi lại thêm một lần nữa, vẻ mặt khó tin cùng với hưng phấn khó nhịn.
68 Anh vươn tay nhẹ nhàng kéo cà vạt , tiện tay cởi ra mấy cúc áo phía trên, hơi thở lạnh lẽo cũng dịu bớt vài phần. Ngược lại với anh, Tô Song Song lại không có tâm tư nào đi thưởng thức phần hoàn mỹ này, cô cười khan ngồi vào ghế, đột nhiên không biết rõ, tiểu cầm thú chẳng phải chỉ coi cô là kẻ sai vặt, chẳng hề quan tâm đến cô sao? Như thế nào lại muốn cùng cô ăn cơm?Tô Song Song nháy nháy hai tròng mắt, tâm lý nghĩ đến: Chẳng nhẽ Tần Mặc đang muốn hòa giải với cô? Cô có nên rụt rè một chút không?Nhưng cô lại cảm giác nếu mình tỏ ra rụt rè, theo tính nhẫn nại của tiểu cầm thú chắc sẽ làm cô phát hỏa mất, nhưng nếu không rụt rè thì cô lại dễ dàng bị anh khi dễ.
69 Tô Song Song đang đau đến khàn giọng, thiếu chút nữa là vò đầu bức tai, đột nhiên cảm giác được Âu Dương Minh đang ôm mình đi thì ngừng lại, cô khó khăn ngước đầu nhìn lên
Chợt Tô Song Song nhìn thấy khuôn mặt của Tần Mặc, cô nhất thời sững người, ngay sau đó muốn cười gọi Tần Mặc nhưng vừa động đậy thì cả người lại đau nhức.
70 Tô Mộ tức thì gửi cho cô một ánh mắt cảm thông, hơi có phần ghét bỏ phất phất tay, khiến cô có phần thoải mới hơn để ăn cơm. Tô Song Song cũng không dám chậm trễ nữa, liền nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, Tần Mặc nhìn thoáng qua thấy cô chỉ ăn một chút bánh ngọt, liền nhíu mày một chút.
71 Bất quá Tô Song Song vẫn tự biết rõ, nàng thầm nghĩ ngợi một chút, tuy rằng nàng bình thường tùy tùy tiện tiện, thế nhưng ở vấn đề nguyên tắc vẫn rất có phân tấc.
72 Thật ra việc Tần Mặc gọi Tô Song Song đến thảo luận về kết cục của Thục tiên truyện chỉ là cái cớ, anh đã sớm viết xong kết cục từ lâu, giờ chỉ là cho cô nghía qua một chút.
73 Lúc này anh chuyển phát nhanh biết điều zọt lẹ, trong phòng chỉ còn lại Tần Mặc và Tô Song Song. Tô Song Song cúi đầu cắm cúi ăn cơm.
Tần Mặc nhẹ nhàng ngả người tựa vào ghế, một tay đặt trên lan can, nhắm mắt, lẳng lặng nhìn Tô Song Song ăn.
74 Nói xong, Tô Song Song vô cùng bối rối đi ra ngoài, mới vừa khép cửa lại, cô đã nặng nề tựa vào cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng thở ra, đưa tay ôm lấy hai bên mặt vô cùng nóng.
75 Tô Song Song nằm trên chiếc giường cứng rắn, cảm giác mình từ từ tiếp nhận câu nói của Tần Mặc thật tốt, bởi vì lời nói này đối với cô chứa một lượng tin tức rất lớn.
76 "Ừ?" Tần Mặc nhanh chóng nghe máy, Tô Song Song nghe thấy lời đáp gọn lỏn của anh thì đã cảm thấy hối hận, tại sao cô không gọi cho Tô Mộ mà lại gọi cho tên tiểu cầm thú này chứ.
77 “Việc đó… Tôi nghĩ là nên đi thay áo ngủ, anh thấy thế nào?” Tô Song Song che chăn, nhỏ giọng lẩm bẩm, hiện tại mặt của cô đã nhăn lại như chiếc bánh bao rồi.
78 Tô Song Song đau đến giật giật khóe miệng, chỉ còn kém nước vò đầu bứt tai mà thôi, đột nhiên cô cảm giác được Âu Dương Minh dừng lại một chút, liền ngẩng đầu lên nhìn.
79 "Tần thiếu!" Thẩm Ôn Uyển vẫn muốn vùng vẫy một chút, khẽ gọi một tiếng, nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Mặc so với vừa rồi còn lạnh lùng hơn, cô đột nhiên không dám tiếp tục dò xét.
80 Theo đó, bên ngoài thang máy truyền đến một trận náo nhiệt bỏ lại sau khi cửa đóng, Âu Dương Minh ngược lại không tỏ ra quá kinh ngạc, anh nhìn lướt qua Tần Mặc, cười nói: "Theo tôi thấy thì Song Song đâu có muốn như thế.
Thể loại: Dị Giới, Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 50