121 Tô Song Song vừa nghe cô chủ nói như vậy, cuối cùng cũng yên tâm, nhờ vào sự trợ giúp của cô chủ, thay xong quần áo. Sau đó, cô chủ cửa hàng còn ép buộc muốn giúp cô đeo thêm vài thứ trang sức trang nhã, chỉnh lại đầu tóc của cô một chút.
122 Tô Song Song vừa nghĩ tới cuộc trò chuyện của mình đều bị cô ta nghe được, vốn đang phách lối kiêu căng lập tức xìu xuống. Bình thường Tô Song Song tức giận sẽ gào to với Tần Mặc nhưng cô luôn có chừng mực.
123 Âu Dương Minh dừng xe xong, bước xuống từ cửa bên kia, vô cùng quan tâm mà vòng sang mở cửa giúp Tô Song Song, sau đó cúi người xuống, đỡ cô ra ngoài, một loạt động tác đều làm vô cùng dịu dàng, lưu loát như mây bay nước chảy.
124 Tô Song Song chống lại ánh mắt Tần Mặc, cảm thấy dường như có gì đó không đúng lắm, rốt cuộc là chỗ nào không thích hợp, cô vô thức cúi đầu đặt ngón tay trên đầu môi cọ xát.
125 Tô Song Song nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tần Mặc chậm rãi dời từ trên mặt của cô xuống, sau đó rơi vào chỗ bàn tay đang ôm lấy eo mình của Âu Dương Minh, không biết vì sao cô lại cảm thấy mình vô cùng vô cùng căng thẳng.
126 Hai người lại lâm vào trầm mặc, ai cũng không nói gì, mãi cho đến giữa trưa, họ mới động đậy một chút, bởi vì Tần Mặc muốn vươn vai đón lấy chút ánh sáng mặt trời, mà cũng nghĩ Tô Song Song đi lại bất tiện, nên quyết định ăn luôn bữa tối ở trong phòng làm việc.
127 Tô Song Song nháy mắt mấy cái, cô cảm giác đang gặp ảo giác, Tần Mặc luôn lạnh lùng, tiểu cầm thú này luôn coi con gái là loài sinh vật nguy hiểm, sao có thể để mặc cô ta lôi kéo thân mật như vây.
128 Mấy chữ này quanh quẩn trong đầu Tô Song Song, cô cắn đũa, cảm giác mình no rồi, bị tức đến no luôn rồi. Cô cảm thấy Tần Mặc lại tăng thêm một phần công lực, bây giờ đến lời nói cũng bắt đầu ác độc rồi!Tần Mặc nhìn khuôn mặt cô cương cứng cả lên, liền nhếch miệng cười, sau đó đem đĩa thịt ba chỉ vàng ruộm kia đẩy tới gần Tô Song Song.
129 " Được. " Tô Song Song hướng Âu Dương Minh gật đầu một cái, không nhìn Tần Mặc, cũng không thèm quan tâm anh.
Âu Dương Minh lịch sự nhìn Tần Mặc, sau đó dẫn Tô Song Song vào bên trong, Tần Mặc theo bản năng muốn đưa tay ra, nhưng là kéo đại mỹ nữ lại không cho anh bất cứ cơ hội nào.
130 Cô vội vàng dùng lực lắc đầu, để loại cảm giác hoảng hốt này ra khỏi đầu, sau đó lấy điện thoại gọi cho Tô Mộ. “Tô Tô! Tôi tôi! Tối nay có hay không…”“Em gái cô! Cô còn biết gọi cho tôi! Tôi còn sợ ảnh hưởng đến thế giới hai người của cô và boss, cho nên nhẫn nại không gọi cho cô! Bây giờ thân thiết tình ái xong rồi, mới nhớ đến tôi sao!”Tô Song Song vừa muốn giải thích một chút, bên kia cũng vẫn chưa dừng lại oán hận, cô thấy Tô Mộ chắc là tức giận thật rồi, vội vàng đè thấp giọng, cúi người gật đầu nghe.
131 Tô Song Song đợi một lúc, Âu Dương Minh vẫn không nói gì, cô nhìn đường càng lúc càng xa, càng đi càng lệch, hai bên đường đều vắng lặng, thấy vô cùng ảo não, nháy nháy con mắt, cảm thấy Âu Dương Minh ở trước mắt mình có chút kinh khủng.
132 Âu Dương Minh lúc này đang đứng ở khúc ngoặt của cầu thang dưới lầu, trong tay đang loay hoay với chiếc chìa khóa, nghe thấy giọng nói của Tô Song Song, trong nháy mắt vẻ mặt liền dãn ra một chút, dâng lên ý cười.
133 "Đã lâu không pha rượu rồi, nếm thử xem thế nào?" Âu Dương Minh đưa ngón tay ra chỉ ly rượu trước mặy Tô Song Song, mong đợi nhìn cô.
Tô Song Song suy nghĩ một chút, cúi người xuống, đặt tầm mắt ngang hàng với ly rượu, chăm chú nhìn, sau đó cầm lên cẩn thận nhấp một ngụm.
134 "Cô đang ở đâu? Tôi đến đón cô. " Âu Dương Minh chậm rãi từ cầu thang bộ đi ra ngoài, nhìn đến cửa lớn đang đóng chặt ở cuối hành lang, trong đôi mắt thành thục chợt lóe ra ánh sáng.
135 Tô Song Song ngược lại hít vào một hơi, quay đầu nhìn Âu Dương Minh, cô đột nhiên quay đầu khiến khuôn mặt của hai người ở rất gần, cô vội vàng tránh né về phía sau.
136 Anh thấy được cảm xúc lúng túng không biết làm thế nào trong mắt cô, nhưng lại ra vẻ làm như không thấy, khóe miệng treo một nụ cười trầm ổn hài hòa, đưa tay ra, làm bộ muốn bế cô lên.
137 Tần Mặc đứng tại chỗ nhìn Âu Dương Minh vỗ về Tô Song Song đi vào phòng, chân anh theo bản năng tiến về phía trước nhưng cuối cùng lại dừng bước.
Tô Song Song liếc qua Tần Mặc, cắn răng một cái, vẫn không quay đầu mà để Âu Dương Minh đỡ mình đi vào phòng.
138 Người thư ký cũng đi ra ngoài theo bọn họ, nhìn Tô Song Song và Âu Dương Minh, ánh mắt vẫn không nhịn được quan sát tìm hiểu quan hệ giữa hai người. Tô Song Song dù không quay đầu lại nhưng vẫn luôn cảm nhận được sau lưng như đang có mũi nhọn chỉa vào mình.
139 Âu Dương Minh nghe vậy, biểu tình liền ngưng trọng, ngay sau đó làm bộ không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Song Song. Anh nghiêng người về phía trước, đột nhiên đưa tay ra sờ trán Tô Song Song.
140 "Đi thôi, chúng ta đi thẳng đến bãi đậu xe sẽ không có người chú ý. " Âu Dương Minh vẫn trấn an Tô Song Song như cũ, sau đó gật đầu với thư ký một cái rồi đỡ Tô song Song vào thang máy.