181 Tô Song Song hơi cúi đầu, biểu cảm trên mặt rất nghiêm trọng, cô cắn cắn đôi môi, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nhìn Tô Mộ chăm chú.
Tô Mộ rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Song Song như vậy, không chỉ hết giận, mà còn có chút sợ, cảm thấy Tô Song Song đang muốn làm ra chuyện gì không bình thường rồi.
182 Nếu để anh thấy bộ dạng hùng dũng của cô khi lật tung tủ quần áo, không chừng anh sẽ đoạn tuyệt tình bạn với cô, cô không có nạng, muốn cắt đứt tình bạn thì cũng phải chờ đến ngày mai, bởi vậy mới tốt bụng nhắc nhở anh một chút.
183 Cô hít một hơi thật sâu, vừa cười vừa nói: "Coi cô khẩn trương kìa, đám người trên lầu kia đều là bạch cốt tinh có trình độ học vấn cao, cho dù không vừa lòng về cô, cũng chỉ khinh bỉ cô thôi.
184 Sáng hôm sau, Tô Song Song tỉnh dậy, cô trở mình, đột nhiên cảm thấy ngực mình phình lên, rất không thoải mái. Cô đưa tay gãi gãi, bỗng phát hiện khuy cài phía sau đã được mở ra từ lúc nào, hơn nữa nội y cũng xộc xệch trước ngực.
185 Nghe thấy điều liên quan đến Tần Mặc, chỉ số chiến đấu trong người Tô Song Song liền tăng cao, ánh mắt vốn dịu dàng bây giờ mang theo vẻ công kích.
Tô Song Song cau mày nhìn hai nữ nhân viên, mắt hơi híp lại, khí thế trong nháy mắt liền áp chế hai người họ.
186 Anh vẫn tiếc chữ như vàng, thế nhưng bốn từ này lại làm cho Tô Song Song thấy anh rất quan tâm đến mình, cô cảm động vội vàng kéo tay Tần Mặc lại. Lúc nãy cô thật sự sợ Tần Mặc sẽ nhào lên, bắt cô làm thí nghiệm để rèn luyện kinh nghiệm thực chiến.
187 Tô Song Song nghe giọng nói, đột nhiên trái tim đập mạnh một cái, cô chậm rãi quay đầu lại liền thấy Tần Mặc một thân âu phục màu đen đang đi về phía mình.
188 Tô Song Song suy nghĩ một chút lại đẩy chiếc hộp trở về, nói với Tần Mặc: "Cảm ơn Boss rất nhiều, nhưng mà quà tặng quý giá như vậy tôi không thể nhận.
189 Tần Mặc nghe Tô Song Song hô lên, hoảng sợ vội vàng cuối đầu nhìn cô. Khi thấy máu chảy ra từ kẽ ngón tay, anh không suy nghĩ gì trực tiếp ôm cô chạy ra ngoài.
190 Tần Mặc và Tô Song Song cùng quay đầu nhìn sang, liền thấy Âu Dương Minh từ trong một chiếc xe hơi màu đen khiêm tốn bước xuống, vẻ mặt ôn nhu nhìn Tô Song Song mà cười.
191 Tô Song Song do dự một giây, liền nhận điện thoại, sau khi điện thoại được kết nối, cô suy tính địch không động ta cũng không động, trầm mặc không nói, chờ đối phương mở miệng trước.
192 Buổi trưa, Tần Cầm có chuyện cần tìm Tần Mặc, Tô Song Song cùng Tô Mộ đến nhà ăn ăn cơm. Tô Song Song ngồi trên ghế, chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng: bây giờ điều cô không muốn nhất chính là ăn cơm cùng Tô Mộ! Tuyệt đối không thể nuốt nổi!Ngay lúc Tô Song Song đang cực kỳ gào thét, Tô Mộ đã bưng hai phần cơm đi tới đặt trên bàn, sau đó đẩy một phần về phía Tô Song Song bên này.
193 Editor: Xẩm Xẩm
Tô Song Song nghĩ ngợi, lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Tô mộ một tin nhắn.
Thời gian định là một giờ sau, nội dung là: tôi và Âu Dương Minh cùng một chỗ, nếu trước tin nhắn này tôi không gọi cho cô, tìm người cứu tôi! Tôi quán cà phê đối diện Tần Thị, 203.
194 Cô không có cách nào đi tới, liền nhìn Âu Dương Minh nặng nề khom người hành lễ: "Cám ơn phó tổng Âu Dương! Bây giờ anh đưa tới là vừa kịp thời. "Tô Song Song mặc dù cảm ơn anh, nhưng lại không hề mời anh ngồi xuống, bởi vì Tô Song Song có dự cảm, nếu ở cùng Âu Dương Minh, tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt lành gì"Không có gì, đây là việc tôi phải làm.
195 Editor: sammie
Tô Song Song lập tức cảm giác bầu không khí có chút không đúng, theo bản năng muốn đứng lên, bởi vì quá nóng vội đã quên mất chân mình đang bị thương.
196 Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song, ánh mắt vô cùng hiền dịu, trong nháy mắt, trái tim nhỏ bé của cô khẽ run rẩy, chỉ là da mặt của cô đã được tập luyện nên rất nhanh đã cười nịnh nọt.
197 Editor: sammie
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên cửa bị mở mạnh ra, sau đó Tô Song Song cảm thấy cỗ áp lực trước người mình nhanh chóng biến mất.
198 Trong lòng Tô Song Song tự nói với bản thân, Tần Mặc đang nói về nhân vật trong “Thục Tiên Truyện”, không có nửa điểm quan hệ với cô, thế nhưng như cũ không có cách nào ngăn chặn sự cuồng loạn trong lòng.
199 Editor: Rinn lùn
Tô Song Song cảm thấy nếu người khác biết suy nghĩ này, nhất định mình sẽ bị cười nhạo, nhất là Tần Mặc, cho nên Tô Song Song không muốn nói.
200 Cô đi tới ban công phía sau, tựa lưng vào tường, tự nhiên có hơi chột dạ. Mắt Tô Song Song chuyển động, chẳng biết tại sao mà cô luôn cảm thấy không yên lòng.