1 Tiếng thở dốc tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong căn phòng
Không khí tựa như nóng đến bỏng rát
Trên giường, hai người bọn họ vẫn triền quán vào nhau.
2 Khẽ nhấp một ngụm chất cồn đỏ, trên ngón tay thon dài chiếc nhẫn bằng kim loại màu đen xanh loé sáng.
Đôi môi đỏ mọng như cười như không mở ra.
"Ba.
3 Ánh đèn dưới bãi đậu xe ngầm, bóng của Hiểu Thiên đổ dài trên mặt đất.
Tiếng giày cao gót thanh thúy ngưng bặt trước một chiếc xe hơi sang trọng bóng loáng.
4 Đau đầu quá.
Hiểu Thiên trong cơn mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân rã rời vô lực.
Trí nhớ còn sót lại báo cho cô biết rằng bản thân vừa bị chính độc của mình, lại là kịch độc, trên thế giới này chưa chế ra thuốc để mà chỉ có thuốc giải tạm thời, nhưng cũng chỉ cự được ba tiếng, tức cũng chỉ có thể sống thêm ba tiếng đồng hồ.
5 Cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ Mạc Thuần Uy, Hiểu Thiên cố nén xảm giác run sợ xuống.
Nếu nói cô là sát thủ giỏi nhất thì thế giới thì đảm bảo hắn sẽ là vũ khí hạt nhân nguy hiểm nhất vũ trụ với bán kính nguy hiểm không dưới hai nghìn mét.
6 "Với tôi. . . chỉ cần hai tiếng đồng hồ là đủ. "
Hiểu Thiên giọng nói nhẹ nhàng, tựa như làn gió mùa xuân bay ngang qua, êm tai mà lại đọng lại sự ngọt ngào.
7 Trong căn phòng rộng lớn
Hiểu Thiên đứng giữa căn phòng, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười dịu dàng đến mê hoặc.
Cô cầm tập tài liệu trên tay, đi đến trước mặt Mạc Thuần Uy vừa mở hai mắt ra sau khi cô nói ra hai chữ: "Xong rồi.
8 Vô Dĩnh Kỳ nghe Hiểu Thiên nói vậy thì nhếch miệng một cái, ngón tay thon dài xoa xoa chiếc cằm nhọn tinh tế, giọng nói lộ ra điểm hoài nghi: "Là phụ nữ? Ý cô là.
9 Khuôn mặt Mạc Thuần Uy không có biểu hiện chút khác thường nào
Chỉ là cơ thể có chút cứng nhắc nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái trầm tĩnh vốn có.
10 Hít sâu một hơi.
Giọng nói của Hiểu Thiên thanh thoát, nhẹ nhàng, tựa như cơn gió mùa thu nhẹ hay lướt qua, nhưng để lại dư âm lắng đọng trong tâm trí.
11 Tiếng gõ bàn phím liền nhau không nghe thấy một giãn cách âm thanh nào.
TRong căn phòng kín của Mạc gia, bốn con người với khí chất hơn người, ba người đàn ông và một người phụ nữ.
12 Mạc Thuần Uy không nói gì, chỉ khẽ liếc mắt sang Vô Dĩnh Kỳ một cái.
Sau đó lại nhắm mắt, hàng mi dài rậm khép lại, vẻ mặt lãnh mặc, tấm lưng rộng lớn dựa ra chiếc ghế phía sau.
13 "Cởi khăn ra. " Mạc Thuần Uy lãnh giọng, trong giọng nói tràn ngập sự áp bách cùng mệnh lệnh.
Hiểu Thiên nghe vậy, có chút không hiểu vì sao tay mình lại run lên.
14 Hiểu Thiên khẽ mỉm cười, cánh môi mấp máy muốn nói lại thôi.
Ngón tay đang nắm lấy mép khăn tắm khẽ siết nhẹ, làn da thay đổi lúc trắng lúc xanh, cô do dự một lúc, mở miệng hỏi: "Tôi có thể hỏi anh một câu không?"
Mạc Thuần Uy đang nhìn chăm chú về phía cô, anh không nói gì, chỉ mím nhẹ môi thay cho câu trả lời.
15 Trong màn đêm
Tiếng ngâm nga của người phụ nữ như tiếng gió xuân nhẹ nhàng lọt vào tai Mạc Thuần Uy, khiến cho toàn thân anh cũng trở nên căng thẳng.
16 Trong căn phòng lớn
Bốn con người lại tụ hội. Hiểu Thiên sau khi nghe Mạc Thuần Uy nói về việc Hoành Tú Kha đã chết trong tù, lại còn cầm trên tay mảnh giấy với bốn chữ: We are the same.
17 Sau câu nói của Mạc Thuần Uy, cả căn phòng lại dường như chìm vào yên tĩnh.
Hiểu Thiên hai tay vẫn khoanh trước ngực, chỉ là môi cô mím lại, đáy mắt chuyển động.
18 Gió
Mang theo hương hoa oải hương từ bên ngoài khuôn viên, len lỏi qua kẽ cửa sổ bay vào phòng.
Ánh dương tịch mịch, qua lớp cửa kính chiếu lên một dáng người.
19 Ở trong một căn phòng tràn đầy màu đen u tối
Trên ô cửa kính vừa hiện lên hai chữ 'Hi, Diane' bằng hơi nước, trong khoảnh khắc, hai chữ kia lại mờ đi.
20 "Cậu thử nói xem, Mạc Thuần Uy với Diane Hiểu Thiên, bây giờ đang làm gì?"
Ngân Kính nở nụ cười, hàm răng trắng bóng như những viên ngọc lộ ra, càng tạo nên cảnh sắc tuyệt mỹ đến hư ảo.