21 Chân phải?
Vêt sẹo hình con bướm?
Hiểu Thiên sau một giây ngỡ ngàng thì cắn nhẹ môi dưới?
Liệu có phải hay không khi nãy anh ta muốn kiểm tra cô là muốn xác nhận vết sẹo đó?
Nằm trên chiếc giường lớn, Hiểu Thiên đặt một tay lên trán, mở hai mắt nhìn lên trần nhà.
22 "Hẳn là cô đang nghĩ Mạc Thuần Uy là người đứng sau tổ chức của cô?" Ưu Vệ nhẹ nhàng bật cười: "Không phải vậy đâu. "
Tất nhiên tôi biết không phải.
23 Hiểu Thiên hít sâu một hơi
thứ mùi thơm nhàn nhạt kia vẫn thoang thoảng xộc vào mũi, không hề tan ra mà dường như lại càng ngày càng trở nên nồng đậm bất thường.
24 Ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu, ngay lập tức liền bị Mạc Thuần Uy bác bỏ.
người phụ nữ này là một người vô cùng thông minh, hẳn là không thể nào mà bỗng nhiên lại tự mình đi bỏ thuốc anh trong chính lãnh địa của anh.
25 Nóng. . .
Nóng đến bức người.
Hiểu Thiên ưỡn cao thân thể đang gần như là trần truồng lên cao, mục đích là muốn được cọ xát và tiếp xúc nhiều hơn với cơ thể mát lạnh của Mạc Thuần Uy.
26 Bàn tay Mạc Thuần Uy chợt dừng lại.
Thân thể phía dưới vẫn vặn vẹo không ngừng.
Cánh tay mềm tựa không xướng vẫn ông chặt lấy cổ anh.
Nhưng là động tác của Mạc Thuần Uy hiện tại đã ngừng hoàn toàn
Bàn tay của anh vẫn đang giữ nguyên nơi bắp đùi trơn bóng của Hiểu Thiên.
27 Giọng nói của Mạc Thuần Uy âm trầm phát ra từ phía sau khiến cho Hiểu Thiên càng hoảng hốt, cả người trở nên căng thẳng.
Hiểu Thiên cô. . . đang. .
28 "Cô đang làm cái gì vậy?"
Bỗng nhiên giọng nói của Mạc Thuần Uy vang lên từ phía sau khiến cho Hiểu Thiên giật mình mở lớn hai mắt.
Cô dường như còn không tin vào chính tai mình mà lập tức quay đầu lại.
29 Một khi Ngân Kính mặc quần áo càng tối màu, thì đó là lúc hắn càng phấn khích.
Mà lúc này đây, trên người hắn đang mặc chính là chiếc áo sơ mi xám tro.
30 Cảm nhận thấy bước chân của Ưu Vệ đang dần càng lúc càng xa.
Hiểu Thiên lúc này mới âm thầm thở hắt ra một hơi.
Cô chắc hẳn Ưu Vệ đã biết cô trốn phía sau góc hành lang.
31
Bên ngoài
Mưa vẫn rơi nặng hạt
Mưa mang theo mùi ẩm ướt và bi thương. Nhàn nhạt, còn có mùi của nước mắt và quá khứ.
Mạc Thuần Uy ngồi trên ghế sofa, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nơi những hạt mưa
đang thi nhau rơi xuống, đập mạnh vào tấm cửa kính trong suốt.
32
Hiểu Thiên chạy theo chân của Mạc Thuần Uy, vừa lúc cô ngồi vào trong xe thì cũng là lúc xe nổ máy cho chạy.
Mạc Thuần Uy đưa tay nhìn đồng hồ, không lạnh không nóng nói: "Vừa đúng nửa phút.
33
Trong căn phòng rộng lớn
Giữa phòng được đặt một chiếc bàn tròn lớn với đầy kín người ngồi xung quanh
Người ngồi ở phía trên cùng, dĩ nhiên là chỗ ngồi còn trống duy nhất, đó
chính là ghế của lão đại hắc bang, tuyệt nhiên không ai dám động chạm
tới.
34 Ngân Kính nâng ly rượu trên tay lên, nhấp một ngụm.
Hai mắt hắn vẫn chăm chú nhìn lên hai màn hình trước mặt.
Toàn thân hắn toả ra khí chất yêu mị lãnh băng, cuốn người ta vào trong mị khí của hắn.
35 Thình thịch. . .
Thình. . . Thịch. . .
Trống ngực Mạc Thuần Uy không hiểu sao bỗng nhiên đập mạnh đến khó chịu.
Những ngón tay của anh đan chặt lại vào nhau.
36 Cơn tức ngực cứ ngày càng tăng khiến cho việc hít thở trong buồng phổi cũng trở nên khó khăn
Hiểu Thiên ôm lấy ngực, khó chịu lấy hơi để thở
Cơn đau đầu bất chợt cũng ập đến khiến cho trí óc của cô trở nên có điểm mơ màng
Mọi vật trước mắt dường như trở nên mơ hồ không rõ.
37 (Na: Chỉ ngược có vài chương thôi, các tỷ muội đừng có trụy tim nhé. Vài chương thôi. . . chỉ vài chương thôi. . . )
********
Vết sẹo hình con bướm? Hình thù của vết sẹo quen mắt này.
38 Ngân Kính nhắm hai mắt
Hàng lông mi rậm khẽ run rẩy
Tình yêu thật khó hiểu. Nó làm cho hắn từ một tên bất cần đời, muốn phá hoại tất cả, muốn tàn phá mọi thứ trở thành một kẻ muốn bảo vệ ai đó.
39 Những gì tốt nhất?
NHững thứ đó hắn cũng có thể mang lại cho chị ấy mà?
Huyền Dao khó hiểu, nhưng cô biết, Ngân Kính là thật sự muốn Hiểu Thiên có được những gì tốt nhất như lời hắn nói.
40 Mùi hương nồng của nắng
Mùi thơm nhàn nhạt của cỏ cây
Mùi máu
Hoà quyện vào nhau.
Hiểu Thiên ngồi trước tấm gương lớn, Cô đang tự xem xét vết thương trên đầu.