Cảm nhận thấy bước chân của Ưu Vệ đang dần càng lúc càng xa.
Hiểu Thiên lúc này mới âm thầm thở hắt ra một hơi.
Cô chắc hẳn Ưu Vệ đã biết cô trốn phía sau góc hành lang.
Nhìn vào biểu hiện của hắn, Hiểu Thiên dám chắc điều đó, nhưng là cô không hiểu hắn vẫn giả vờ như không biết gì như vậy là có mục đích gì?
Có lẽ nào...
Ưu Vệ muốn cô đi theo hắn?
Nghĩ vậy Hiểu Thiên liếc xuống lầu dưới một cái. Mục đích cô tới đây chỉ là cuốn sổ kia, nhưng không ngờ lại gặp được cuộc trò chuyện kia giữa Mạc Thuần Uy và Ưu Vệ.
Vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là Ưu Vệ với giọng nói trầm ấm, vậy nhưng lại có cảm giác không giống như ngày đầu cô gặp.
Có điểm gì đó rất khác.
Nhưng có thể xác định được một điều, Ưu Vệ không thể là tay trong được. Bởi một kẻ khôn ngoan như Mạc Thuần Uy chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến nỗi đặt bên mình một quả bom nặng cân như vậy.
Chỉ là...
... cô đang có quá nhiều hoài nghi. Và chưa hoài nghi nào được giải đáp.
Trước giờ cô luôn tự cho rằng bản thân mình thực sự giỏi trong việc nhìn thấu suy nghĩ và tâm lý của người khác. Vậy mà... dường như càng ngày cô càng trở nên nghi ngờ có phải hay không là ếch ngồi đáy giếng.