61 Tôn Diễn đến đây? Trần Dung mừng rỡ, nàng kìm lòng không được xoay người lại, hai mắt phát sáng nhìn về phía cửa điện. Nam Dương vương nhíu mày, hỏi: “Cậu ta tới làm gì?” Một phụ tá tiến đến bên tai lão ta nhẹ nhàng mà nói thầm một câu.
62 Ngoài điện, tiếng cười có phần khàn khàn của Vương Hoằng vang lên: “Vừa mới trở về thì nghe thấy trong phủ vương gia trăm mĩ tranh diễm, nhất thời tâm ngứa ngáy nên dẫn bạn tiến đến.
63 Trần Dung nhìn chiếc xe ngựa kia thật lâu, xoay người đi tới đại môn của Trần phủ. Vừa mới đi vài bước, trên con đường nhỏ, một bóng đen bỗng nhảy ra.
64 Khi Trần Dung đang sinh hờn dỗi, Thượng tẩu kêu lên: “Nữ lang, lang chủ đến đây. ” Trần Nguyên đến đây? Cơ hồ là theo phản xạ, tay Trần Dung đặt lên cây roi treo trên tường.
65 Tin tức Vương Thất lang đưa tới lễ vật cùng với việc ở chung với Trần Dung trong phủ Nam Dương vương hai ngày hai đêm đồng thời được truyền lưu. Gần như là đột nhiên, Trần Dung phát hiện sân viện của mình ngựa xe và nhóm nữ lang tới cầu kiến tới xem náo nhiệt như nước chảy.
66 Nam nhân quen thuộc này tới gần nàng đến thế, dùng ngữ khí ôn nhu, dụ hoặc, đa tình nói với nàng những lời như vậy. Tức thì, hốc mắt Trần Dung lại đỏ ửng.
67 Trần Dung nhíu mày, mất hứng quát: “Về sau ai cũng không được đề cập về chuyện này nữa. ” Chúng phó ngẩn ra. Trần Dung trừng mắt nhìn xa phu kia, cả giận nói: “Về sau không được nói lung tung, nhớ kỹ, chuyện hôm nay chưa hề phát sinh!” Xa phu trẻ có chút sợ nàng, nghe vậy vội vàng lúng ta lúng túng đáp vâng.
68 Trần Vi nói tới đây, thấy Trần Dung rũ mắt không nói thì không khỏi nghiêng người về phía trước, hai tay đan vào nhau khẩn trương tiếp lời: “Phụ thân nói, lần trước sau khi Nhiễm tướng quân gặp ta thì có ý hối hận, muốn ta biểu hiện thật tốt.
69 Buổi chiều, bên ngoài truyền đến giọng nói xa lạ của một tỳ nữ: “A Dung có ở đây không?” Bình ẩu ra tiếp đón, cười nói: “Ở đây. ” Một cô nương tầm 18, 19 tuổi, mặt tròn mắt to đi đến.
70 Ngày hôm sau, còn chưa tới giữa trưa, xe ngựa của Trần Tam lang đã xuất hiện ở ngoài sân. Một người hầu đứng ở chỗ cổng kêu lên: “A Dung, đi thôi. ”Trần Dung lên tiếng trả lời, ôm cầm đi ra.
71 Vương Hoằng đi lên hai bước, vươn tay ra với Trần Dung. Thân hình cao to của chàng theo con thuyền bập bềnh mà khẽ lắc lư, dưới ánh mặt trời, hai mắt chàng cao xa trong suốt, mang theo ý cười, ôn nhu nhìn nàng chăm chú.
72 Hiện tại dù sao cũng đã vào đông, cho dù thái dương ấm áp, khi có gió thổi đến thì toàn thân cũng cảm thấy lạnh lẽo. Mọi người du ngoạn hơn nửa canh giờ đã cảm thấy khó nhịn nổi gió lạnh.
73 Kết quả là, Trần Dung mang theo bốn xe lương thực, trong ánh mắt tò mò của đám người Trần Vi về tới sân viên của mình. Vừa vào sân, nàng đã gọi Thượng tẩu tới, chỉ vào bốn cỗ xe lương thực kia, cất cao giọng: “Tẩu, thế đạo vô thường, các ngươi theo ta nhiều năm, há có thể không có tài sản để dựa vào? Bốn chiếc xe lương thực này, ngươi đi giao cho Bình ẩu, tùy ý bà xử trí.
74 Xe ngựa vừa ra khỏi Hoàn phủ, Trần Dung liền nói với Thượng tẩu: “Đi cửa thành phía nam. ” Thượng tẩu biết nàng muốn đi tìm Tôn tiểu tướng quân, lập tức đáp: “Vâng.
75 Khi chúng phó Vương gia xuất hiện ở thành Nam Dương, thỉnh thoảng có sĩ tộc đi ra đưa tiễn. Bọn họ nhìn trăm dũng sĩ thân hình cường tráng chỉ trỏ nghị luận.
76 Vương Hoằng nhìn xe ngựa của Trần Dung, tươi cười nhợt nhạt: “Bước xuống đi. ” Trần Dung vén rèm xe, gương mặt thanh diễm xuất hiện ở trước mắt chàng.
77 Hơi thở của chàng ấm áp ùa vào trong lỗ tai của Trần Dung, bí mật xâm nhập lòng nàng, hơi thở này mang theo một mùi hương cỏ xanh làm cho toàn thân nàng mềm mại vô lực.
78 Thượng tẩu nghe vậy, nhíu mày rồi nói: “Hiện tại Tôn tướng quân khẳng định bận bịu không thể phân thân. Nữ lang, không phải mỗi người đều có sự kiên nhẫn tốt như Vương Thất lang đâu.
79 Ba người thương nghị xong thì bắt đầu hành động. Thời gian trôi nhanh như chớp. Trong nháy mắt, đêm đã khuya. Gần như là bóng đêm vừa buông xuống, trong phủ thành chủ sanh nhạc vang trời, ca múa không ngừng.
80 Vương Hoằng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Trần Dung, mỉm cười rồi nói: “Nghe khẩu khí này của Tôn tướng quân, đúng là hiểu nàng rất sâu sắc?” Chàng nhíu mày, chậm rì rì nói: “Nàng muốn như thế nào thì cứ như thế ấy, ta muốn như thế nào thì cũng như thế ấy, Tôn tướng quân có thể quản được rộng thế sao?” Tôn Diễn giận dữ, tay phải nắm thành quyền, định vung vào mặt Vương Hoằng.