241 Vương Hoằng về tới sân viện. Vừa vào tháp, chàng lạnh lùng nói: “Gọi hai thằng nhóc tới đây. ” “Vâng. ” Một người hầu cung kính lên tiếng, xoay người rời đi.
242 Chuyện đám cung nữ không gây chút ảnh hưởng ở trong thành Kiến Khang, nhưng ở trong phủ của Lang Gia Vương thị thì truyền lưu càng ngày càng rộng. Nhóm phụ nhân không hẹn mà cùng an tĩnh lại, ngay cả khi nhìn thấy Trần Dung đi qua, nếu có lời đàm tiếu cũng chỉ là lén lút nói sau lưng mà thôi.
243 Lúc này, đội nhân mã càng ngày càng gần, giờ có thể thấy rõ được gương mặt. Trần Dung vẫn ngẩng đầu nhìn, lúc này gương mặt bọn họ đập vào mắt, nàng nhất thời kêu lên vui mừng, thả người nhảy xuống xe ngựa.
244 Trần Dung ngửa đầu nhìn con, thấy cậu đứng trước mặt người nhà vẫn đeo mặt nạ, thần thái hồn nhiên đã quên mất hiện giờ cậu không hề bộc lộ khuôn mặt thật.
245 Nghe thấy từ ‘cưới’, Vương Hiên cứng đờ. Sắc mặt của cậu tái mét, cậu trừng mắt nhìn tiểu muội, môi mím chặt, nói rất nghiêm túc: “Quân nhi, Đại huynh là đại trượng phu.