41 Vương Hoằng xưa nay tao nhã thanh cao, phong tư tuyệt vời khiến người chung quanh cảm thấy chàng như cây ngọc đón gió. Nhưng một khắc này, Trần Dung không cần ngẩng đầu thì nàng cũng cảm giác được quý khí bức người của chàng đến từ thân phận đại phiệt thế gia! Vương Thất lang nhìn Trần Dung vẫn không nhúc nhích, một lát sau, chàng cười cười, nghiêng đầu, chắp hai tay sau lưng nhìn bóng trăng sáng trong hồ, khẽ nói: “Mới vừa rồi, nàng muốn nhảy xuống hồ sao?” “Không!” Trần Dung nhanh chóng ngẩng đầu lên, trả lời: “Nếu đã được sinh ra thì đó là trời xanh ban ơn, Trần Dung vạn vạn lần không dám sinh ra ý muốn chết!” Nàng đang nói, đột nhiên đối diện với ánh mắt trong suốt cao xa của Vương Hoằng dưới ánh trăng, giống như hiểu rõ hết thảy, nàng không khỏi lại cúi đầu xuống.
42 Vương Hoằng vừa vào điện, trong điện một lần nữa trở nên náo nhiệt. Dũ Chí từ xa nhìn thấy thì kéo chàng qua, kêu lên: “Đến đây, tiểu tử Vương Hữu kia vừa rồi còn nói cái gì mà ‘Muốn chú trọng dưỡng sinh, trước tiên phải thuận khí.
43 Trần Dung vừa mới bước vào bậc thang, cửa điện mở ra, hương thơm xông vào mũi, nhóm sĩ tộc tấp nập đi ra, yến tiệc đã tan. Trần Dung ngẩn ra, nàng vội vàng lui vào một góc, đứng ở nơi đó, nhìn bóng dáng Vương Ngũ lang di chuyển trong đám người, trong mắt nàng hiện lên một chút ảo não.
44 Ngày hôm sau đảo mắt đã tới. Giữa trưa, giọng nói của Trần Vi từ ngoài cửa truyền đến: “A Dung có ở đây không?” Không đợi Trần Dung đứng lên, nàng ta đã đẩy cửa mà vào.
45 Một ngày này, vừa mới đến giữa trưa, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên trên phố thành Nam Dương. Không bao lâu, một hộ vệ vội vã nhằm về phía chủ viện Trần phủ.
46 Thành Lạc Dương bị vây hãm! Không lâu trước đó, nó vẫn là đô thành của người Tấn, là nơi phồn hoa nhất mà sĩ tộc trong thiên hạ hướng tới, là nơi mọi người Hán khi tha hương rồi chết, đều không thể không quỳ xuống triều bái! Vậy mà nó đã bị vây hãm! Trong khoảng thời gian ngắn, khắp thành đầy tiếng bi thương! Cùng với tiếng khóc lóc, mỗi người đều cảm thấy bất an.
47 Nghe thấy tiếng cười của nàng, thiếu niên rung đùi đắc ý: “Kỳ thật không cần muội nói, trên đường ta đến toàn bộ tiểu cô trong thành Nam Dương đều nhìn ngắm ngây ngốc nha.
48 Bình ẩu nhủ thầm sau một lúc, lại chuyển sang nói với Trần Dung: “Nữ lang, người nói xem, tuổi Tôn tiểu lang cũng không còn nhỏ, hẳn là chưa cưới vợ đúng không, nếu không, để ẩu đi hỏi thử cậu ấy xem sao?” Trần Dung lắc đầu.
49 Trần Dung lắc đầu. Vương Hoằng ngẩn ra, nhíu mày. A Dung không nhìn chàng, chỉ cúi đầu nói: “Thất lang chính là thần tiên nơi thế gian, phong thái siêu quần.
50 Mãi cho đến khi ngồi trên xe ngựa, Trần Dung vẫn cảm thấy tay chân vô lực. Xe ngựa chậm rãi ra khỏi Hoàn phủ, chạy ra đường. Chạy trên đường phố im lặng, Thượng tẩu thỉnh thoảng quay đầu, từ góc độ của lão có thể nhìn thấy nữ lang nhà mình vẫn đang ngơ ngác, bộ dáng này lão chưa từng gặp qua.
51 Trong tiếng đàn trong trẻo, mười chiếc xe ngựa chứa lương thực được thu xếp chuẩn bị. Đến khi chuẩn bị xong xuôi, Thượng tẩu cùng chúng phó dịch còn lưu luyến nhìn số lương thực này, trông mong ngó Trần Dung, chờ nàng đổi ý.
52 Sau khi Thượng tẩu trở lại phủ thì tinh tế cẩn thận kể lại chuyện đã xảy ra cho Trần Dung nghe, kể xong, môi của lão giật giật, muốn nói lại thôi. Trần Dung liếc mắt một cái, hỏi: “Trong lòng tẩu bất an ư?” “Vâng.
53 Quản sự nói ra một câu, nhìn thấy Trần Dung và Bình ẩu đều biến sắc, không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao vậy?” Hai người đều không nói chuyện, Bình ẩu chỉ lo lắng nhìn Trần Dung.
54 Bị một đôi mắt chuột nhìn mình chòng chọc thực sự rất khó chịu. Tay phải Trần Dung giơ lên, đội mũ sa mà nàng đã tháo xuống khi ngồi trong xe, rồi đi về phía xe ngựa.
55 Lúc này, một kẻ sĩ mở miệng hỏi: “Nữ lang đã tặng mười xe lương thực cho Tôn tiểu tướng quân sao?”Trần Dung nhẹ giọng đáp: “Vâng. ”Kẻ sĩ kia gật đầu, lại hỏi: “Nữ lang cùng Tôn tiểu tướng quân đã quen biết trên đường đi đúng không? Nghe nói khi cậu ta đến thành Nam Dương để dàn xếp, chuyện thứ nhất đó là cầu kiến ngươi, thật vậy sao?”Trần Dung đáp: “Vâng.
56 Tây viện cũng không khác so với mấy chủ viện và hậu viện, trong viện cây cối rậm rạp, núi giả hồ nước, trang trí thật sự tinh xảo. Khi hai tỳ nữ đỡ Trần Dung xuống xe, trên gian tiểu lâu thỉnh thoảng ló ra một cái đầu.
57 Trần Dung không để ý đến ánh mắt càng ngày càng thương hại của hai tỳ nữ, nàng chỉ chuyên chú làm đèn Khổng Minh, thả từng chiếc lên bầu trời. Suốt một buổi tối, Trần Dung đều làm đèn, rồi thả đèn lên.
58 Hai tì nữ nhìn nàng với vẻ thương hại, đáp: “Vâng. ” Chỉ chốc lát, các vật liệu đều bày trước mặt Trần Dung. Trần Dung không hề có một chút hình tượng ngồi xổm trên tháp, bắt đầu chuyên tâm làm đèn Khổng Minh.
59 Ngu Công đã được mời đến. Hắn mở to mắt nhìn văn tự người Hồ trên đèn Khổng Minh thật lâu, không hề lên tiếng. Tướng lĩnh trung niên nhíu mày, hỏi: “Ngu Công, chữ này là nói về cái gì?” Ngu Công ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ vào chữ ở mặt trên, nói: “Đây là chữ Vương, đây là chữ Hoằng.
60 Trần Dung đi được vài bước thì thấy mình bị vây giữa đoàn người, cũng không có ai đặc biệt chú ý đến nàng, vì thế có ý niệm chợt xuất hiện trong đầu. Bước chân của nàng hơi chậm lại, dường như không có việc gì về lui về phía sau vài bước.