21 Đúng lúc này, lại là một loạt tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến. Lúc này đây tiếng vó ngựa khí thế rất lớn, cát bụi bốc cao, mãi mà không tiêu tan, ít nhất cũng có bốn năm ngàn người.
22 Xe ngựa của Trần Dung đảo mắt đã đến hàng đầu của đội ngũ. Vài trưởng bối đang cùng Nhiễm Mẫn nói chuyện, Trần Dung không tiện quấy rầy, nàng im lặng đứng ở một bên.
23 Ngay lúc Trần Dung đang ngẩn người, một giọng nói trong trẻo từ phía sau nàng truyền đến: “A Dung?” Là giọng nói của Vương Ngũ lang. Trần Dung quay đầu, khóe miệng cong lên, nói: “Gặp qua Ngũ lang.
24 Trần Dung lao ra ngoài năm mươi bước, đột nhiên ngừng bước chân. Nàng quay đầu lại, sau đó, miệng nàng bất giác mỉm cười, chậm rãi đi trở về. Trần Vi nhìn thấy Trần Dung đến gần, hừ mạnh một tiếng, kéo rèm xe xuống.
25 Trần Vi chấn động, cười nói: “A Dung, chẳng lẽ muội muốn tấu cầm?” Trần Dung cười cười, gật đầu. Ba người đồng thời bật cười ra tiếng – trên đường đi, ngoại trừ vài danh sĩ ra, không còn có người nào động vào cầm sắt.
26 Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn xe đã xuất phát trong tiếng oán giận của chúng đệ tử sĩ tộc. Mấy ngày nay, Trần Dung thực im lặng. Trên thực tế, trừ phi nàng cảm thấy cần thiết phải xuất đầu lộ diện, thời điểm còn lại đều rất im lặng.
27 Ngày thứ ba, Trần Dung ngồi ở trong sân đã đổi mới lại hoàn toàn, cúi đầu chỉnh dây cầm. Bình ẩu đi tới gần, thấp giọng gọi: “Nữ lang. ” “Uh. ” “Tiền bạc vải vóc đã không còn nhiều lắm.
28 Trần Vi rời đi chưa được bao lâu, Bình ẩu đã trở lại, nhưng mà bà không mang đại phu về. Nhìn Trần Dung thong thả đi qua đi lại trong phòng, Bình ẩu bẩm: “Lang chủ tặng cho nữ lang một cây nhân sâm, giao cho lão nô bảo chiếu cố nữ lang cho tốt.
29 Bình ẩu ở trong sân bận bịu một lúc, rồi lo lắng xem xét Trần Dung vẫn đặt tay trên huyền cầm, không hề nhúc nhích. Mắt thấy đã là giữa trưa, bà đi đến bên người Trần Dung, thân thiết khuyên nhủ: “Nữ lang, người còn chưa ăn cơm đâu.
30 “Vậy sao?” Trần Thuật cười thực hiền lành: “Có gì muốn nói thì cứ nói đi. ” Lúc này, Trần Dung lại do dự. Nàng nhìn quanh trái phải, cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “Không, không có gì để nói.
31 Trong sân viện của Trần Dung. Bình ẩu một bên vội vàng tiếp đón mọi người, một bên mừng đến mặt mày hớn hở. Vừa rồi bà còn vì lương thực thiếu hụt mà phát sầu, nhưng chỉ một lát đã được bổ sung sung túc.
32 Trần Dung đi lại, nhìn như nhàn nhã, trên thực tế đi rất nhanh. Khi Bình ẩu và Thượng tẩu đuổi theo ra ngoài, nàng đã đi tới chỗ chủ điện. Người ở đây đi đi lại lại, ngựa xe như nước.
33 Hai người bọn họ ở trong này thầm thà thậm thụt, một bên gương mặt Vương Hoằng trở nên âm trầm. Chàng đi nhanh về phía trước, đảo mắt đã đi tới khoảng cách mười bước trước mặt Trần Dung.
34 Trần Dung trở về sân viện, đối diện với Bình ẩu và Thượng tẩu hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt thương cảm nhìn nàng. Nàng mở to mắt nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”Bình ẩu dùng tay áo lau nước mắt, đau khổ nói: “Nô cũng không biết, nữ lang yêu quý Vương gia Thất lang đến thế!”Thượng tẩu đã ở một bên thở dài: “Nữ lang, Vương gia Thất lang là người thế nào chứ? Về sau người vẫn nên quên ngài ấy đi.
35 Tới lúc này, Trần Vi đã có chút tâm thần không yên, khi đám người Nhiễm Mẫn biến mất trong tầm nhìn, nàng ta hai lần đưa ra ý kiến hồi phủ với các nữ lang.
36 Trong tiếng rít gào của Trần Nguyên, Trần Công Nhương vừa mới gấp trở về, tính cách khoan dung hào phóng ở một bên cười nói: “Chỉ là gả nữ nhi mà thôi, tội gì tức giận đến mức thế này?” Uy vọng của hắn rất cao, lời này vừa nói ra, Trần Nguyên lập tức cúi đầu đáp: “Đại ca giáo huấn phải.
37 Trở lại trong sân, Bình ẩu vừa dùng khăn lạnh đắp lên mặt Trần Dung, vừa nói với giọng nức nở: “Cũng tại vì nữ lang không có phụ huynh ở đây mà, nếu bọn họ ở đây, chúng ta có thể chuyển ra ngoài rồi.
38 Xe ngựa Trần Dung chạy chầm chậm trên ngã tư đường. Lúc này, đúng là thời điểm đèn mới được thắp lên, từng ngọn đèn lồng đung đưa ở dưới mái hiên, trên ngã tư đường người đi lại thưa thớt, chỉ có lúc đi qua ngõ nhỏ, đèn đuốc phấn hồng và tiếng cười, mùi hương son phấn và tiếng ti trúc qua những ô cửa sổ mới thể hiện rõ sự phồn hoa.
39 Trần Dung dừng bước chân, tiếp nhận đội lên mũ sa mà Bình ẩu đưa, theo lối cửa điện bên cạnh bước vào. Trong điện mùi hương ngào ngạt, sắc đỏ sậm của đèn lồng giao hòa với ánh nến, các thiếu niên nữ lang tinh mỹ, một đám đều giống như người trong tranh.
40 Lúc này, kẻ sĩ trung niên ngồi ở giữa đứng lên, hắn ta giơ chén rượu, cười nói với mọi người: “Trăng sáng như nước, gió thu se lạnh, lúc này đây chúng ta có thể thoát khỏi vó ngựa của người Hồ tìm được đường sống, thuận lợi tới thành Nam Dương, thật sự là vô vàn may mắn.